Ba Mươi Mới Cưới

Chương 43



Lâm Nhiễm: "(*/ω\*)"

**

Phó Lâm Lăng chưa kịp phục hồi sau cơn run rẩy vừa rồi thì đã rơi vào một vòng xoáy mới.

Vòng xoáy này sâu hơn và say tình hơn.

Mái tóc của Lâm Nhiễm xõa tung trên má, thoang thoảng mùi thơm. Cô mở mắt ra, nhìn chăm chú vào đôi mắt Lâm Nhiễm, trong lòng bỗng như tràn ngập mật ngọt, mềm mại ngọt ngào xen lẫn chút bất ngờ vui vẻ và may mắn khó tả.

Lâm Nhiễm thích cô, Lâm Nhiễm sẽ cho cô thấy nét mặt này, Lâm Nhiễm thực sự ở bên cô.

"Bác sĩ Phó." Lâm Nhiễm nỉ non tên cô, "Phó Lâm Lăng, Lâm Lăng..."

Tiếng nói của nàng, gọi tên từng danh xưng thuộc về cô khiến tim Phó Lâm Lăng đập nhanh hơn.

Khi còn đi học, mỗi lần Lâm Nhiễm gọi cô, cô đều sẽ sửng sốt trong giây lát để xác nhận xem đó có phải là giọng của Lâm Nhiễm không, sau đó trong lòng tràn đầy mong đợi, chờ mong đối phương sẽ nói gì với mình.

Sau khi gặp lại, Lâm Nhiễm luôn gọi cô là bác sĩ Phó, người ngoài cho rằng gọi như thế quá đứng đắn, nhưng sự đứng đắn ấy lại khiến cô cảm thấy vấn vương khó tả.

Cõi lòng cảm thấy thỏa mãn trước nay chưa từng có, ráng mây đỏ lửng lờ trên đôi gò má Phó Lâm Lăng, nhịp thở càng lúc càng gấp, không nhịn được phát ra một số âm thanh bình thường sẽ không có khả năng phát ra.

Lâm Nhiễm nhìn chằm chằm vào đôi mắt mê li của cô, như cũng xúc động, cùng nhau đắm mình vào màn đêm náo nhiệt này.

Đã quá giờ đi ngủ thường lệ của Phó Lâm Lăng, nhưng Phó Lâm Lăng vẫn không buồn ngủ chút nào.

Cả hai lặng lẽ ôm nhau để xoa dịu những cảm xúc còn đọng lại.

Cô trở mình, cuối cùng nhìn thấy toàn bộ hình xăm trên eo Lâm Nhiễm, ngón tay dọc theo rễ cây lan xuống phía dưới.

Cô chưa bao giờ biết rằng ham muốn của mình với Lâm Nhiễm lại đậm sâu đến vậy.

Kể từ khi kết hôn, mỗi ngày cô đều kiềm chế bản thân, không chỉ sợ làm tổn thương đối phương mà còn sợ không còn lối thoát.

Cô thích Lâm Nhiễm, nhưng cô không muốn trói buộc nàng bằng cuộc hôn nhân này. Nếu cuối cùng đối phương không thích cô và muốn rời đi, cô sẽ buông tay để nàng đi.

May mắn là cô không phải đợi lâu, cô đã chờ được tình yêu mãnh liệt như vậy của Lâm Nhiễm.

"Cậu không đi ngủ sớm à?" Lâm Nhiễm nhận thấy sự rạo rực của cô, mỉm cười sờ má cô, "Nhưng tớ có hơi mệt, sao giờ?"

"Tớ không mệt." Phó Lâm Lăng cúi đầu, ngậm lấy môi nàng.

Lâm Nhiễm: "??"

Lâm Nhiễm: "..."

Lâm Nhiễm: "(*/ω\*)"

Lâm Nhiễm: "(*^▽^*)"

Ngày hôm sau, Lâm Nhiễm mơ mơ màng màng trở mình, tiếp tục ngủ một lát, đột nhiên bừng tỉnh.

Nhìn thời gian, quả nhiên đã là buổi trưa.

Tối qua mới quyết tâm ngủ sớm dậy sớm thôi mà hôm nay đã thất bại.

Trên bàn có bữa sáng do Phó Lâm Lăng chuẩn bị, sau khi rửa mặt đánh răng, nàng đang định ăn sáng thì ngoài cửa đột nhiên có động tĩnh.

Phó Lâm Lăng mang đồ ăn về.

"Sao hôm nay cậu lại về?" Lâm Nhiễm cầm quả trứng hỏi.

"Tớ đoán là cậu chưa dậy." Phó Lâm Lăng đi tới, lấy đi quả trứng trong tay nàng, "Nguội rồi, cậu ăn cơm đi."

Trong bữa ăn, cả hai đều khá im lặng, nhưng không khí có chút khác biệt so với thường lệ.

Thỉnh thoảng nhìn nhau cũng khiến người ta đỏ mặt tai hồng.

Ăn cơm xong, Lâm Nhiễm đưa cô đến cổng bệnh viện, nhìn thấy cô sắp xuống xe, chợt ho khan hai tiếng.

Phó Lâm Lăng nghi hoặc nhìn nàng.

Lâm Nhiễm chỉ vào gò má của mình, khoái chí ngẩng đầu lên, hàm ý rất rõ ràng.

Phó Lâm Lăng khóe môi hơi nhếch lên, cúi người hôn lên má nàng: "Tối gặp."

"Được, tối nay tớ sẽ đón cậu."

Phó Lâm Lăng xuống xe, vừa ngẩng đầu đã đụng phải Phùng Minh đang đi về phía mình.

Phùng Minh nhìn đi nơi khác, tựa hồ nhìn thấy cái gì, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, Phó Lâm Lăng lại càng mất tự nhiên.

Hai người đi vào trong, Phó Lâm Lăng tìm chủ đề, nói: "Cậu ấy định đi tìm Tình Tử nên đưa tôi đến bệnh viện luôn một thể."

"Ừm, em không thấy gì hết."

Thật là lạy ông tôi ở bụi này.

Hai người vội vàng tăng tốc đi vào thang máy, không gian chật hẹp càng xấu hổ hơn, Phùng Minh tùy ý hỏi: "Chị ấy tìm Tình Tử làm gì?"

"Hình như là muốn giới thiệu bạn gái cho cậu ấy."

Phùng Minh kinh ngạc nhìn cô: "Bạn gái? Sao không nghe Lương Tình Ba nói gì hết vậy?"

"Có một cô bạn đại học của Lâm Nhiễm muốn theo đuổi Tình Tử, nên nhờ Lâm Nhiễm hỏi thăm."

"À." Phùng Minh trầm tư gật đầu, bầu không khí xấu hổ nhanh chóng biến mất, lại tò mò hỏi: "Lương Tình Ba sẽ đồng ý chứ?"

"Tôi cũng không biết."

*

"Tình Tử, cậu có muốn gặp cổ không?" Lâm Nhiễm chỉ vào bức ảnh trên điện thoại của mình và nói: "Đây là bạn đại học của tớ, hồi trước thấy cậu đến trường chơi với tớ là cổ đã có cảm tình với cậu rồi. Mấy ngày trước nhìn thấy hình chụp chung của tụi mình nên cổ có hỏi thăm tớ."

Lương Tình Ba nhìn thoáng qua bức ảnh: "Cũng đẹp đó."

"Ừa, cổ cũng khá tốt nữa, ý cậu sao?"

"Vậy gặp nhau trước đi đã." Lương Tình Ba ngồi ườn trên sofa, buổi sáng có rất ít khách, cô ấy ngáp một cái, tò mò hỏi: "Cổ hướng ngoại không?"

"Có hơi hướng nội."

"Hướng nội cỡ nào?"

"Cậu gặp đi rồi biết."

"Được rồi, chắc cũng không hướng nội hơn... đâu ha."

Lâm Nhiễm nhạy bén nhìn về phía cô ấy: "Hửm? Hơn ai?"

"Phùng Minh chứ ai."

Lâm Nhiễm kinh ngạc: "Cậu còn hẹn hò với cổ nữa hả?"

"Là hẹn ăn tối, ăn tối ấy, cậu đừng dùng mấy từ dễ gây hiểu lầm vậy chứ." Lương Tình Ba lười nhác vươn vai, "Không phải lần trước cổ đến mừng khai trương à, cho nên tớ mời cổ đi ăn cơm. Đã ít nói còn không được câu nào xuôi tai, tớ mà không nói lời nào là cổ có thể không chíp một tiếng luôn đấy."

Lâm Nhiễm cười nói: "Cậu có nhầm không? Lúc đi chung với bọn tớ cổ nói nhiều lắm mà."

"Thì tại vì người ta không thích tớ thôi." Lương Tình Ba nhún nhún vai.

"Chắc cậu lộn rồi đó, tớ thấy cổ với cậu hợp nhau lắm mà."

Lương Tình Ba cười nói đầy ẩn ý: "Cậu thấy vậy thôi chứ tớ đang nắm thóp của cổ đây này, thích tớ mới là lạ đó."

"Thóp gì cơ?" Lâm Nhiễm hóng hớt, "Sao hai người đột nhiên có nhiều chuyện thế?"

Lương Tình Ba nhìn nàng, cười cười: "Tối nay ăn tom yum đi."

"OK."

Cô bạn đại học của Lâm Nhiễm làm việc ở nơi khác nên hẹn gặp Lương Tình Ba vào ngày Quốc khánh tại Cẩm Thành, Lương Tình Ba không phản đối mà chỉ nói: "Có lẽ Quốc khánh tớ sẽ khá bận ấy, thời gian địa điểm gì thì bàn sau đi ha."

Quốc khánh sắp đến, buổi chiều Lâm Nhiễm đi tiệm dặm màu hồng cho tóc, sau đó đi chọn quà cho Từ Yến Yến, là một chiếc vòng cổ ngọc trai và một chiếc áo khoác. Chọn một chai rượu ngon và hai lon trà cho bố Phó.

Nghe nói còn có một người bà đã lớn tuổi, Lâm Nhiễm không dám mua bừa thực phẩm chức năng, hơn nữa có thầy thuốc Trung y Từ Yến Yến ở đây, hẳn là không cần nàng lo lắng, nghĩ đi nghĩ lại thì nàng quyết định mua một bộ quần áo và đưa một ít tiền mặt để bà muốn mua gì thì mua.

Ngày đầu tiên của Quốc khánh, đôi vợ vợ đưa Trương Ngô về Ngô Thành.

Chú Lưu dẫn Lưu Sầm đi thăm họ hàng bên Lưu gia.

Là Phó Sơn Thanh đến đón họ.

"Ông sui, lâu quá không gặp, vẫn đẹp trai như ngày nào ha!" Trương Ngô cười chào hỏi.

Phó Sơn Thanh cười mỉm chi: "Bà sui vẫn thần thái như xưa, vất vả bà đi một quãng đường xa đến đây rồi."

"Không vất vả, nơi này núi sông nước biếc, không khí cũng trong lành hơn nhiều." Trương Ngô nói.

Mọi người đi ra khỏi sân bay, mệt mỏi cả chặng đường Trương Ngô cuối cùng cũng được nghỉ ngơi một lát, Lâm Nhiễm mới tìm được cơ hội gọi Phó Sơn Thanh: "Ba."

"Ơi, ba đây, ba đây ba đây." Phó Sơn Thanh hưng phấn đáp lời liên tục, khiến Trương Ngô cười ngặt nghẽo.

Phó Lâm Lăng cũng cong môi, đặt tất cả hành lý lên xe rồi kéo Lâm Nhiễm lên xe.

Hai mẹ con Lâm Nhiễm cứ nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, Trương Ngô cảm khái: "Lúc trước tôi đến đây nhiều lần lắm, nhưng kể từ khi dì cả của Nhiễm Nhiễm qua đời là tôi chưa bao giờ đặt chân đến đây nữa, ở đây thay đổi nhiều thật đó."

"Đúng vậy, năm nào Tròn Tròn về cũng phải cảm khái sự thay đổi của nó đấy." Phó Sơn Thanh nói.

Lâm Nhiễm ở đây lâu hơn Trương Ngô, nhưng nàng cũng gần như không nhận ra thành phố này.

"Đây là con phố cũ trước kia à?" Lâm Nhiễm chỉ tay ra phía ngoài hỏi, nơi đó có rất nhiều cửa hàng san sát nhau, rực rỡ muôn màu, trong đó có khá nhiều cửa hàng hàng hiệu, người qua kẻ lại rất náo nhiệt.

"Đúng rồi, phố cũ sau này được mở rộng thêm ấy, nhưng cậu vẫn có thể tìm được một vài cửa tiệm cũ ở mấy con hẻm phía sau những cửa hàng này." Phó Lâm Lăng nói.

"Hồi trước tớ rất thích ghé con phố cũ này, có nhiều tiệm bán đồ ngon với thú vị lắm."

"Giờ thì quầy đồ ăn đều dọn đến con phố khác rồi."

"Wow, ở đây có trung tâm mua sắm nữa nè!"

"Nó mới xây lên được mấy năm á."

"Woa woa woa, kia là trung học số 6 Dục Bắc đúng không!" Lâm Nhiễm ghé vào cửa sổ hưng phấn nói.

"Đúng vậy."

"Trời ơi, nhớ ngày xưa quá đi!" Chiếc xe đã đi rất xa, nhưng nàng cứ ngoảnh đầu nhìn lại cho đến khi khuất hẳn mới hỏi: "Chúng ta về thăm trường cũ được không?"

"Chắc được đó. Chỉ cần lại chỗ bảo vệ đăng ký là được." Phó Sơn Thanh cười nói.

"Tốt quá!"

Xe nhanh chóng dừng lại trước một ngôi nhà cổ, Từ Yến Yến đang đứng trên bậc thềm, phía sau là một quầy thuốc đông y kiểu xưa, có mấy người đang đứng bên cạnh nói chuyện với bà.

Có một bà lão đang ngồi bên ngưỡng cửa, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt hương bồ.

"Đến rồi, đến rồi." Từ Yến Yến nhìn thấy xe tới, lập tức tới đón họ, sau đó cho Trương Ngô một cái ôm nồng nhiệt: "Lâu quá không gặp em."

"Lâu rồi không gặp, tinh khí thần của chị vẫn tốt như xưa hen."

Lâm Nhiễm bước tới chen ngang cuộc gặp gỡ của hai chị em, cười tủm tỉm gọi: "Mẹ."

"Ái chà, Nhiễm Nhiễm ngoan quá!" Một tay khác của Từ Yến Yến nắm lấy tay nàng, "Nào, chúng ta vào trong nói chuyện cho mát đi."

Phó Lâm Lăng với bố xách hành lý đi theo phía sau.

"Đây là vợ của Tròn Tròn sao?" Ở cửa có mấy người phụ nữ nhìn Lâm Nhiễm.

"Đúng vậy, con bé tên Nhiễm Nhiễm, là đại hoạ gia đó nha." Từ Yến Yến tự hào giới thiệu.

"Nhìn đẹp quá nhờ, Tròn Tròn tinh mắt thật, nhà mấy người đúng là có phúc mà." Hàng xóm khen ngợi.

Lâm Nhiễm mỉm cười cảm ơn họ, sau đó được Từ Yến Yến đưa tới cửa.

"Mẹ, đây là vợ của Tròn Tròn!" Từ Yến Yến lớn giọng nói vào tai bà.

Lời này khiến Lâm Nhiễm đỏ mặt, nàng quay lại nhìn Phó Lâm Lăng, chỉ thấy Phó Lâm Lăng đang đứng ở cửa, nhìn nàng với nụ cười tươi rói dưới ánh nắng.

Bà nội ngẩng đầu, chỉ vào Lâm Nhiễm hỏi: "Tròn Tròn, đây là nàng dâu của cháu hả?"

"Dạ phải, bà nội." Phó Lâm Lăng mỉm cười gật đầu.

"Bà biết rồi, cháu ngoan." Bà nội duỗi bàn tay nhăn nheo ra, nắm lấy bàn tay trắng nõn mềm mại của Lâm Nhiễm, không ngừng cười và vỗ lưng nàng: "Các cháu đều là cháu ngoan."

Lâm Nhiễm cảm thấy lòng bàn tay của bà thật ấm áp.

Hàng xóm nghe thấy tiếng ồn ào đều chạy qua nhiều chuyện. Họ đều nhìn chằm chằm vào Lâm Nhiễm, Phó Lâm Lăng bèn nói: "Mẹ, mình vào trước đi, bố nóng sắp bốc khói rồi kìa."

Mọi người bật cười khi nhìn thấy Phó Sơn Thanh đứng bên ngoài không thể chen lọt vào trong, tay xách nách mang với khuôn mặt nhễ nhại mồ hôi.

Mùa thu ở Ngô Thành không nóng lắm nhưng buổi trưa cái nắng có chút chói chang.

Cất đồ đạc xong, Từ Yến Yến chuẩn bị cơm trưa.

Bà nội bảo hai đứa nhỏ ngồi cạnh bà và không ngừng trò chuyện với Lâm Nhiễm, hỏi về tuổi tác, công việc của nàng,... Mỗi lần Lâm Nhiễm trả lời vào tai bà, bà đều gật đầu một cái và một lúc sau mới tiêu hóa được những thông tin bà vừa nghe, sau đó lại run rẩy hỏi câu tiếp theo.

Ba người trạc tuổi nhau ở bên kia cũng có chủ đề riêng để tán gẫu, chỉ là thỉnh thoảng liếc nhìn ba bà cháu một lát, sau đó Từ Yến Yến quay sang nói với Trương Ngô: "Nhiễm Nhiễm kiên nhẫn quá, em dạy con tốt thật đấy."

"Chị dạy con cũng tốt mà, mặc dù Tiểu Phó ít nói nhưng nó hay làm." Trương Ngô nhìn Phó Lâm Lăng cười. Phó Lâm Lăng khi thì múc canh cho bà nội, khi thì gắp đồ ăn cho Lâm Nhiễm, mắt nhìn sáu nẻo, tay gắp tám phương.

Ăn xong mọi người lên tầng, nhà ở tầng trên của quán, nhà cũ chỉ có cầu thang.

Chân của bà nội đã yếu nên Phó Sơn Thanh là người cõng bà lên. Từ Yến Yến và Phó Lâm Lăng đi theo phía sau để hỗ trợ hai người kẻo bị ngã.

Trương Ngô nhìn bóng lưng của người nhà này, vô cùng cảm động, thì thầm với Lâm Nhiễm, "Chỉ cần nhìn cách gia đình họ chung sống như này thôi là biết con không gả nhầm người rồi, mẹ thực sự yên tâm lắm luôn ấy."

"Đúng vậy." Lâm Nhiễm mỉm cười gật đầu.

Nhà cũ có bốn phòng ngủ và một phòng khách, tất cả đều làm bằng gỗ, trong nhà còn thoang thoảng mùi thuốc, không nồng nên cũng khá thơm.

"Em ơi, em ở phòng này nha, có chút nhỏ." Từ Yến Yến dẫn Trương Ngô đến phòng khách.

Trương Ngô rất hài lòng: "Ấy, trong tủ này có nhiều sách vậy."

"Đều là sách Tròn Tròn lúc còn đi học á, để đó chứ không bán. Tròn Tròn, con dẫn Nhiễm Nhiễm đi xem phòng con đi."

Phó Lâm Lăng dẫn Lâm Nhiễm vào phòng ngủ của mình. Lâm Nhiễm đặt túi xách xuống và bắt đầu đi thăm quan phòng.

Phòng ngủ này khá rộng, giường cũng rất lớn, bên cạnh có cửa sổ mở thông gió, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái.

Trong tủ có vài bộ quần áo cũ, nàng ngửi thấy mùi long não.

Bên cạnh có một chiếc ghế mây, nàng ngồi xuống, nghe thấy ghế mây phát ra tiếng vang nho nhỏ, nàng mỉm cười nói: "Nhà cậu cổ kính thật ha."

"Cậu lựa lời khéo quá, lỗi thời thì nói lỗi thời, còn cổ kính nữa chớ." Phó Lâm Lăng cười nói.

"Tớ không nói dối đâu nhé, tớ thích nhà có mùi này lắm." Lâm Nhiễm ngẩng đầu nói.

Phó Lâm Lăng xoa đầu nàng: "Nóng quá à? Cậu có muốn bật điều hòa không?"

"Thôi, cứ để gió thổi như này đi." Lâm Nhiễm dời chiếc ghế mây đến bên cửa sổ, đặt tay lên bệ cửa sổ, thoải mái tận hưởng giây phút này.

Phó Lâm Lăng dựa vào cửa sổ, nhìn mái tóc bị gió thổi bay của nàng, không khỏi vuốt ve, nói: "Có một lần, cậu với mấy người bạn cùng lớp đi ngang qua nhà tớ, lúc đó tớ đang làm bài tập, chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng cậu thôi."

"Thật hả?" Lâm Nhiễm tò mò ngẩng đầu, "Vậy lúc đó bọn tớ đi đâu vậy?"

"Chắc là đi dạo phố ấy, ríu ra ríu rít."

Lâm Nhiễm cười: "Ríu rít vậy chắc quấy nhiễu đến cậu nhỉ, cậu thấy phiền lắm phải không?"

"Không có." Phó Lâm Lăng lắc đầu, ngón tay vuốt ve từ đuôi tóc đến gò má của nàng, sau đó cúi đầu khẽ hôn.

"Nào, hai đứa uống chút nước mơ chua đi." Từ Yến Yến bưng hai ly nước đi vào, bị cảnh tượng trước mắt làm cho không kịp trở tay.

Lâm Nhiễm không quay đầu lại mà ghé vào cửa sổ, xấu hổ không dám ngẩng đầu lên.

Phó Lâm Lăng xoay người nhìn qua, Từ Yến Yến ra vẻ tự nhiên đặt nước mơ chua lên bàn: "Uống một chút đi, mẹ tự làm đó, giải nhiệt giải khát."

Nói xong liền ra khỏi phòng, còn không quên giơ ngón tay cái lên cho Phó Lâm Lăng.

Phó Lâm Lăng: "..."