5.
Tôi đến bệnh viện kiểm tra.
Bác sĩ khuyên tôi nên nhập viện điều trị, nếu không cơ thể tôi sẽ không trụ được bao lâu nữa. Tôi không nghe theo, chỉ xin một ít thuốc giảm đau.
Tôi ngồi trên ghế dài ở hành lang, Doãn Âm đi lấy thuốc cho tôi.
"Bác sĩ nói thai nhi phát triển rất tốt, các chỉ số đều bình thường, chỉ là chế độ ăn uống còn phải chú ý một chút."
"Ừm, được thôi, tại em thích ăn cay mà..."
Trạm Én Đêm
Nghe thấy giọng nói quen thuộc nhưng có phần xa lạ, tôi ngây người ngẩng đầu nhìn lên.
Khương Vân Tranh cẩn thận che chở người phụ nữ đang mang thai, hẳn là đến khám thai.
Tôi đột nhiên đặc biệt muốn khóc.
Khi nhận chẩn đoán không khóc. Nửa đêm đau đớn toát mồ hôi lạnh lăn lộn khắp giường tôi cũng không khóc. Nhưng nhìn thấy anh, tôi đột nhiên không kìm được nữa.
Dường như anh có thể ôm lấy tôi vậy.
Có lẽ ánh mắt tôi quá nóng bỏng, hoặc bộ dạng nhìn người khác mà rơi nước mắt, có vẻ rất đau khổ này quá đáng sợ, người phụ nữ kia tò mò nhìn sang: "Cô ơi, cô sao thế? Cô quen chồng tôi à?"
Khương Vân Tranh cũng nhìn qua, vẻ mặt lạnh lùng: "Làm sao mà quen được?" Anh lại kéo người phụ nữ đi: "Đi nhanh đi, ba vẫn đang đợi chúng ta."
Tôi nhìn ra một nụ cười, lau nước mắt: "Không quen, chỉ là chồng tôi vừa được đưa vào nhà xác, hơi buồn một chút."
Người phụ nữ chợt hiểu ra, nhìn tôi đầy thông cảm, móc từ túi ra một viên kẹo: "Cô hãy nén đau thương, nhưng cuộc sống của mình vẫn phải tiếp tục, ăn chút đồ ngọt đi."
Khương Vân Tranh từ đầu đến cuối không hề nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nắm chặt viên kẹo đó, nhìn bóng lưng hai người dựa vào nhau rời đi, nước mắt cứ thế tuôn rơi không ngừng, lau mãi không hết.
Doãn Âm cầm thuốc về thì thấy tôi trong bộ dạng này, cô ấy giật mình, vội hỏi tôi làm sao, có phải chỗ nào không khỏe không.
Tôi chỉ lắc đầu, lặng lẽ rơi lệ.
Khương Vân Tranh, em sắp c.h.ế.t rồi.
Em thật sự rất nhớ anh.
6.
Tôi vẫn không nhập viện, không muốn lãng phí những giây phút cuối cùng trong bệnh viện. Tôi muốn sống thật tốt cho bản thân một lần.
Tôi đã đến Maldives ngắm san hô, đến Hawaii ngắm biển, đến Phuket ăn hải sản, đến Provence ngắm hoa oải hương… Cũng kết bạn với những người từ khắp nơi trên thế giới.
Có lẽ là những giây phút cuối cùng của cuộc đời, tôi đặc biệt phóng túng.
Tôi từng phẫn uất tại sao lại là tôi, tại sao tôi lại mắc căn bệnh này khi còn trẻ như vậy. Nhưng than phiền chẳng có ý nghĩa gì nữa, tôi cũng không ép mình phải suy nghĩ gì nữa, chỉ vô tư, tùy tiện tận hưởng chuyến du hành cuối cùng của cuộc đời này.
Chỉ là đôi khi tôi cũng tự hỏi, tôi c.h.ế.t rồi, Khương Vân Tranh có vì tôi mà rơi nước mắt không?
7.
Ba tháng sau, khi tôi đang chuẩn bị hành lý ở nhà, một tin dữ ập đến.
Bà nội tôi bị ngã nhập viện.
Tôi vội vã đến phòng bệnh, nhìn khuôn mặt già nua đầy nếp nhăn ấy, trong lòng lại một trận đau buồn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Bà nội thật ra không phải bà nội ruột của tôi.
Năm đó để theo đuổi Khương Vân Tranh, tôi đã điều tra anh ấy từ đầu đến cuối, anh ấy mất ba mẹ từ nhỏ, chỉ có một bà nội nương tựa. Để lấy lòng Khương Vân Tranh, tôi thường xuyên đến thăm bà nội, khi Khương Vân Tranh bận rộn, luôn là tôi ở bên cạnh bà.
Thật ra, bà ấy cũng gần như là bà nội ruột của tôi rồi.
Bà nội cũng rất thích tôi, là một trợ thủ đắc lực trên con đường tôi theo đuổi Khương Vân Tranh.
Sau này, Khương Vân Tranh mất liên lạc, bệnh Alzheimer vốn có của bà nội càng trở nên nghiêm trọng hơn. Bây giờ, bà gần như không nhớ được ai nữa.
Đôi khi tôi cũng rất may mắn vì bà mắc căn bệnh này, ít nhất sẽ không phải chịu nỗi đau người tóc bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Bác sĩ nói bà nội có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào. Tôi không hiểu, chỉ là bị ngã thôi mà sao lại nguy hiểm đến tính mạng được, rõ ràng mấy ngày trước tôi đến thăm bà vẫn khỏe mạnh bình thường mà.
Người chăm sóc hoảng loạn xin lỗi tôi, tôi xua tay, tự mình đi vào phòng bệnh ngồi xuống.
Bây giờ, bà cũng sắp rời xa tôi sao?
Những năm qua, dù mọi người xung quanh đều nói Khương Vân Tranh có lẽ đã không còn nữa, khuyên tôi nén đau buồn, bắt đầu cuộc sống mới, nhưng chỉ cần có bà nội ở đó, tôi vẫn cảm thấy anh cũng ở đó, anh nhất định sẽ trở về.
Bây giờ tôi phải làm sao đây? Ồ, hình như cũng chẳng cần làm gì cả, dù sao tôi cũng sắp c.h.ế.t rồi.
Trong lòng lại bắt đầu thầm mừng, may mà không phải để bà nội chứng kiến cái c.h.ế.t của tôi.
Bà nội tỉnh lại trong chốc lát, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Tôi biết, bà cũng rất nhớ Khương Vân Tranh. Chỉ là, điều này cuối cùng cũng chỉ có thể trở thành sự tiếc nuối mà thôi.
Hai ngày sau vào buổi tối, bà nội ra đi, ra đi thật thanh thản, dường như cũng mang theo cả sinh mệnh của tôi vậy. Tôi không còn hứng thú làm bất cứ điều gì khác nữa, chỉ ở lì trong nhà. Toàn thân rã rời, ăn uống kém, lại còn buồn ngủ, tóc cũng rụng từng nắm.
Cuối cùng, vẫn là Doãn Âm đến tìm tôi.
Cô ấy mắng tôi một trận, nói đến cuối lại bụm miệng quay lưng đi, vai khẽ run rẩy.
Cô ấy lại khóc rồi.
8.
Ngày tôi ra đi là một ngày rất bình thường.
Tôi đã không còn cử động được nhiều nữa, có thể nhìn thấy rõ ràng, hơi thở của sự sống đang từng chút một rời bỏ tôi.
Tôi cảm nhận được điều gì đó, bảo Doãn Âm mang chiếc ghế mây ra sân, rồi đỡ tôi lên đó.
Doãn Âm đang dọn dẹp nhà cửa cho tôi, vừa dọn vừa lẩm bẩm.
Tôi chỉ lặng lẽ lắng nghe, khóe môi nở nụ cười. Sau này muốn nghe cũng không được nữa rồi.
Trong sân trồng rất nhiều hoa hướng dương, chúng đón nắng và nở rộ rất đẹp. Tôi nhớ lại, tôi từng nói với Khương Vân Tranh rằng tôi thích hoa hướng dương. Bởi vì tôi nghĩ nó tượng trưng cho ánh nắng, hy vọng sau này sân của chúng tôi sẽ tràn ngập hoa hướng dương.
Lúc đó Khương Vân Tranh nói là "để xem đã".
Tôi đã vui mừng vì anh ấy không từ chối, nhưng giờ trong lòng lại có chút buồn man mác, cả sân đầy hoa hướng dương này cũng chỉ có mình tôi thưởng thức.
Tôi lại nhớ đến căn nhà này là món quà sinh nhật tuổi 18 ba mẹ tặng tôi, nói sau này làm nhà tân hôn.
Tôi nheo mắt lại, đón nắng mà nhìn, dường như thấy ông Mục và bà Trần, họ đang vẫy tay gọi tôi, xung quanh thân thể họ là những quầng sáng, khiến người ta không nhìn rõ được.
Tôi mỉm cười, là họ.
Ba mẹ ơi, ba mẹ đến đón con rồi đúng không?
Doãn Âm vẫn đang nói gì đó, hình như đang gọi tên tôi, nhưng tôi đã không thể đáp lại nữa, âm thanh cũng dần dần trở nên mờ nhạt.