Đó là một tấm ảnh thời cấp ba của Trần Cảnh Dữ, thực ra không phải ảnh, mà là phần vải bạt cắt ra từ bảng tuyên dương, trên đó in hình chân dung của anh.
Bảng vinh danh của Nhất Trung dùng bạt đèn hộp, sau mỗi kỳ thi lớn đều thay tấm mới, mà lần nào cũng có Trần Cảnh Dữ.
Hôm đó tôi thấy công nhân trong trường dán bảng mới lên, rồi vứt bảng cũ vào thùng rác.
Hii cả nhà iu 💖
Đọc xong thì cho tui xin vài "cmt" review nhé ạ 🌻
Follow Fanpage FB: "Dung Dăng Dung Dẻ" để cập nhật thông tin truyện mới nhé :3
Lúc đó trường đã tan học, lại đúng giờ ăn, trong trường rất ít người, tôi lén lút lấy tấm bạt đó ra, vì nó quá to, tôi tìm một góc cắt riêng phần hình của Trần Cảnh Dữ.
Những phần vải còn lại tôi lại vứt vào thùng rác.
Tôi mang về nhà, nhưng sợ Trình Trác lục đồ rồi phát hiện ra ảnh của Trần Cảnh Dữ, nên tôi lại mang về trấn Đông Miên.
Vì vậy, bức ảnh trên bạt đèn hộp ấy vẫn luôn được giữ trong phòng tôi.
Lúc tôi đặt nó xuống, nào ngờ có một ngày nó lại xuất hiện trước chính chủ.
Trần Cảnh Dữ nhìn tôi, trong mắt tràn đầy ý cười, "Kình Ngữ, không định giải thích chút sao?"
Tôi há miệng, tai đỏ bừng, nhưng không biết nên giải thích thế nào.
Trong suốt ba năm yêu thầm dài đằng đẵng, tôi chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày anh biết được.
Nhưng bây giờ, anh lại đầy khích lệ, cho tôi dũng khí để nói ra.
Tôi hít một hơi thật sâu, tim bắt đầu đập rộn ràng, hơi thở trở nên hỗn loạn, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh, "Em thừa nhận, từ rất lâu rồi, em đã ôm tâm tư không trong sáng với anh."
Anh bỗng khẽ chạm vào tai tôi, nhẹ nhàng nói, "Cảm ơn vì đã thích anh."
"Cho anh một cơ hội, từ giờ trở đi, đổi lại anh thích em."
Tôi đột nhiên ngẩng lên nhìn anh, trong đầu như có pháo hoa nổ tung, đầu óc quay cuồng, mà Trần Cảnh Dữ đã ôm tôi vào lòng.
Tôi ôm lấy anh, dường như tôi đã phát hiện ra một bí mật của anh, thì ra nhịp tim của anh cũng nhanh như tôi vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
29
Tôi và Trần Cảnh Dữ đã ở thị trấn Đông Miên vài ngày, sau đó vẫn quay về thành phố.
Tôi vẫn chưa về nhà, thuê một căn phòng ở ngoài, ba tôi thỉnh thoảng sẽ tới thăm tôi.
Tôi tự tìm một công việc làm thêm, tôi và mẹ ai cũng không chịu nhượng bộ, chẳng ai biết lần chiến tranh lạnh này sẽ kéo dài bao lâu.
Nhưng tôi đã có một người sẽ kiên định đứng về phía tôi, anh ấy sẽ kiên nhẫn lắng nghe những nhu cầu của tôi, sẽ tôn trọng mọi quyết định mà tôi đưa ra.
Thì ra được yêu, thực sự sẽ khiến người ta có thêm nhiều dũng khí.
Trần Cảnh Dữ dẫn tôi đi gặp những người bạn cũ của anh ở Nhất Trung.
Chúng tôi chơi ở KTV, Trần Cảnh Dữ uống say, tìm một phòng trống để nghỉ ngơi.
Anh nằm nghiêng trên bàn trà bên cạnh, gối đầu lên một tay, tay kia vẫn nắm chặt lấy tôi.
Ánh đèn trong phòng rất mờ, tôi nhìn nghiêng khuôn mặt anh, đến tận bây giờ vẫn thấy có chút không chân thực, tôi lặng lẽ ghé sát lại, trộm hôn anh một cái.
Ai ngờ khoảnh khắc tiếp theo, anh đột nhiên mở mắt, trong mắt rõ ràng tỉnh táo, giọng nói lại mang theo mê hoặc, “Thêm lần nữa được không?”
Tôi đỏ bừng cả mặt, nhưng vẫn khẽ gật đầu.
Ngay giây sau đó, Trần Cảnh Dữ cúi người lại gần, ôm lấy đầu tôi, hơi thở quấn quýt, môi chạm môi truyền đến nhiệt độ mập mờ.
“Trần Cảnh Dữ, em thực sự rất thích anh.”
Tôi dụi vào hõm cổ anh, cuối cùng cũng thẳng thắn, rõ ràng và trực tiếp bày tỏ tình cảm với anh, từ nay về sau, yêu thầm và dằn vặt sẽ không còn tồn tại với tôi nữa.
“Tiểu Kình Ngữ, có thể anh không cảm nhận được ba năm ấy của em, nhưng anh có thể đảm bảo, mỗi một năm sau này, ‘anh thích em’ sẽ luôn nhiều hơn ‘em thích anh’.”