Ta đau đến bật kêu lên, Thẩm Thác ôm lấy eo ta, ánh mắt lạnh lùng chiếu xuống.
"Chung Lạc, ngươi nghĩ Cô là kẻ ngốc sao?"
"Ta suýt mất mạng rồi, Điện hạ."
"Ngươi rõ ràng có thể tránh được." Trong mắt hắn cuộn trào phẫn nộ, "Có phải ngươi đã biết từ trước?"
Hắn rút đao ra, vết thương bị hắn ấn thật mạnh. Ta đau đến méo cả mặt.
- Các bạn theo dõi FB Love in small things để được thông báo khi có truyện mới nhé -
"Ta chỉ biết rằng, Điện hạ hiện giờ muốn ta ch-ế-t."
"Ta muốn ngươi ch-ế-t?" Thẩm Thác vừa băng bó cho ta vừa cười lạnh, "Không giữ vết thương lại để cầm máu, thì lúc xuống núi ngươi sẽ thành cái x-á-c khô."
"Nếu ta thành cương thi, người đầu tiên ta cắn chính là ngài..."
Hắn vẫn lạnh mặt nhìn ta: "Cơn đau này, từ khi ngươi bước ra khỏi Đông cung, đã phải dự liệu rồi chứ?."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ngươi đã biết rõ Thái phó không tha cho ngươi, dẫu ngươi không thể xuất hiện trong cung yến, ông ta cũng sẽ nghĩ biện pháp trừ bỏ ngươi. Nay thương mà chẳng chết, cuối cùng ắt sẽ tra đến chỗ ông ta. Thái phó và Chung phủ xưa nay luôn đối đầu, ngươi đúng là thanh đao sắc của Chung Viễn Tân nhỉ."
Thẩm Thác gầm gừ, chỉ thiếu nước nghiến nát cả răng hàm.
"Đừng có giả ngây với Cô!" Nói đoạn, hắn mạnh tay thắt chặt mảnh vải rách quấn vết thương.
"Như nhau cả thôi." Ta cười gượng trong cơn đau, "Dung phi dạo gần đây khiến Hoàng thượng phật ý, sống cũng chẳng yên lành gì đâu ha?"
"Cũng may bà ta có người con hiếu thuận, biết cách giúp bà ta tranh công. Điện hạ quả thực là thanh đao sắc của Dung phi nương nương." Ta đem lời Thẩm Thác vừa nói, trả lại đầy đủ cho hắn.
Thẩm Thác tức đến nghẹn họng, chỉ có thể trầm mặc cởi dây trói cho ta.
Kẻ trói ta ra tay rất nặng, dây thừng đã cọ vào tay chân đến rớm máu, chỉ đứng dậy thôi cũng khiến ta đau đến run rẩy cả người.
Tạ Phong đẩy cửa bước vào, vết m.á.u dính trên gương mặt thanh tú của chàng, trường kiếm còn nhuốm đỏ.
"Thái tử phi không sao chứ?" Ánh mắt Tạ Phong lướt qua người ta.
"Cô đến muộn, khiến Lạc nhi bị thương." Thẩm Thác không đợi ta đáp, trực tiếp bế ngang ta lên.
Động tác thân mật cùng cách xưng hô này rõ ràng là cố ý, hắn biết ta để tâm đến Tạ Phong.
"Bọn cướp bên ngoài đều đã bị trừng trị, nơi đây giao cho ta là được, Thái tử cứ yên tâm xuống núi."
"Phiền ngươi rồi." Thẩm Thác gật đầu.
"Giờ có thể buông tay được chưa?" Thẩm Thác liếc nhìn bàn tay đang bấu vào n.g.ự.c hắn, hai ngón tay véo phần thịt trước n.g.ự.c hắn xoay vặn.
"Điện hạ buông ra trước đi."
"Ngươi nói đấy nhé." Thẩm Thác lạnh mặt buông tay, ta rơi cái bịch xuống xe ngựa.
"Thẩm Thác, tên khốn kiếp!" Ta chửi đổng lên.
"Chính ngươi bảo Cô buông tay trước." Thẩm Thác ngồi xuống bên cạnh, rồi lại hỏi, "Đau không?"
Cứ như vừa rồi kẻ khiến ta bị đau chẳng phải hắn vậy.
Ta trừng mắt nhìn hắn, "Điện hạ nói xem?"
Khóe môi Thẩm Thác khẽ nhếch, "Vậy thì tốt, chỉ sợ ngươi không đau thôi."
Hắn cầm lấy cổ tay ta, ngón tay nhẹ nhàng tránh vị trí vết thương, "Cẩn thận vết thương lại chảy máu."
Dường như đấu võ mồm với ta đã lâu, Thẩm Thác cũng bắt đầu học được những cách khác để chọc tức người ta, khi ta ngỡ hắn có chút lương tâm, thì ngay sau đó hắn lại thốt lên một câu: "Đừng làm bẩn xe ngựa của Cô."
Do mất m.á.u quá nhiều, chẳng bao lâu ta chìm vào cơn mê.
Ta mơ thấy mẫu thân, luôn miệng than con đau quá, muốn ăn bánh hoa quế.
Ngày trước, mỗi lần bị đích mẫu đánh, bà đều làm bánh hoa quế cho ta.
Nhưng lần này, bà chỉ ôm ta thở dài: "Nay đâu có hoa quế?"
---
Lúc tỉnh dậy, gối đầu lại khô ráo, dù trong mơ ta đã khóc rất nhiều.
Bích Thanh thấy ta tỉnh thì vui mừng khôn xiết: "Thái tử phi, cuối cùng người cũng tỉnh, người đã hôn mê gần một ngày rồi."
"Đói quá..." Ta thì thào nói.
"Đợi rửa mặt chải đầu xong, nô tỳ sẽ gọi người dọn bữa ngay." Nhắc đến bữa sáng, Bích Thanh có vẻ rất phấn khởi.
Sau khi rửa mặt chải đầu, ta phát hiện trong bữa sáng có cả bánh hoa quế.