Trí Ma Sơn đã hấp thu lực lượng thần linh, lực lượng này bắt nguồn từ một con Cự linh Dạ Sát cấp độ nhất phẩm. Nhưng Trí Ma Sơn vẫn không nắm chắc có thể giết chết Sở Hi Thanh dưới tình huống một đánh một. Thực lực của kẻ này quả thật là sâu không lường được! Bọn họ vẫn không thể nhìn thấy đáy. Sở Hi Thanh thấy Trí Ma Sơn từ chối, thần thái bá đạo bễ nghễ mà nở nụ cười, lại liếc mắt nhìn về phía Kiếm Thị Phi: “Ta nghe nói Cự linh ba mắt kia là một trong sáu Cự linh siêu nhất phẩm mạnh nhất trong tòa bí cảnh này. Chỉ là không biết lực lượng của vị Cự linh này để lại có thể giúp ngươi gia tăng bao nhiêu? Nói thật, ngươi lại để ta cảm thấy hứng thú, hay là đánh một trận?” Khi hắn nói chuyện, đồng thời cũng khởi xướng khiêu chiến với Kiếm Thị Phi. Kiếm Thị Phi ngồi đàng hoàng tại chỗ, từ chối khiêu chiến, đồng thời lạnh lùng hờ hững đáp lại: “Ngươi sẽ có cơ hội.” Sở Hi Thanh trêu chọc đám người này một phen, liền cảm thấy vô vị. Đám người này đều giống như tượng gỗ, không dám nói lời nào, cũng không dám ứng chiến, quá vô vị. Sau đó, hắn chọn trúng một cái tế đàn đang trôi nổi, lập tức bay về phía tế đàn. Khi hắn đến gần tế đàn, Sở Hi Thanh cảm nhận được một luồng sức mạnh cản trở mình đi vào. Nhưng khi Sở Hi Thanh trợn mắt lên, hơi phát lực một chút, luồng sức mạnh này liền nát bấy. Sở Hi Thanh cũng có thể hạ xuống tòa tế đàn khoảng hai mươi trượng đang trôi nổi trên không này. Phương pháp tiến vào tầng thứ ba khác với tầng thứ hai. Vị chủ nhân bí cảnh Chúc Quang âm kia đã thiết lập cửa ải ở đây. Tất cả người muốn tiến vào tầng thứ ba, đều phải chiến thắng Chúc Cầu mà Chúc Quang âm tạo ra. Những Chúc Cầu này có tu vị trong khoảng ngũ phẩm đến tứ phẩm, bình thường có thể cao hơn người khiêu chiến ba cảnh giới, đó là cao nhất. Cụ thể như thế nào thì phải xem vận may của mỗi người. Có vài người xui xẻo, gặp phải Chúc Cầu cao hơn ba cảnh giới, vậy thì khó có hi vọng tiến vào tầng thứ ba. Chúc Cầu là á thể của thần thú, thiên phú của nó xem như cấp siêu thiên kiêu của nhân tộc. Chúng nó được máu Cổ thần trong bí cảnh uẩn nhưỡng, nanh vuốt sắc bén không kém binh khí và pháp khí của nhân tộc. Vì vậy nên cửa ải này rất khó. Có người nói, mỗi một người tiến vào tầng thứ ba của bí cảnh, đều sẽ hao tổn một bộ phận nguyên khí của chủ nhân bí cảnh. Vì vậy Chúc Quang âm mới sử dụng phương pháp này để bài trừ đa số người ra ngoài. Đương nhiên, những Chúc Cầu này không thể mạnh hơn ba con Chúc Cầu kia, tu vị cao nhất của chúng chỉ là tứ phẩm hạ, cũng không nắm giữ Thời Chi Ngân, bằng không thì không ai có thể qua được ải này. Bạch Tiểu Chiêu theo sát phía sau Sở Hi Thanh. Nàng muốn đi cùng với Sở Hi Thanh. Nhưng sau khi Sở Hi Thanh tiến vào tế đàn, mặc kệ Bạch Tiểu Chiêu phát lực như thế nào thì cũng không thể xé rách cái màng bảo vệ mỏng manh kia. Cuối cùng, Bạch Tiểu Chiêu bất mãn hừ một tiếng, rồi bay về một tòa tế đàn trôi nổi khác. Bên này thì rất dễ dàng, Bạch Tiểu Chiêu hơi phát lực, trước vuốt phải hiện lên một tia sáng ba màu, liền xuyên qua cái màng bảo vệ kia. Đó là Vô Tướng Thần Phong sát mà nàng cô đọng được. Sở Hi Thanh mượn tiểu Tóc Húi Cua để hỗ trợ nàng cô đọng loại sát lực này. Nhưng mà đây là bản yếu, uy lực còn không bằng một phần ba của bản hoàn chỉnh. Không phải Sở Hi Thanh không muốn giúp nàng, mà là Bạch Tiểu Chiêu không có thiên phú này. Lãnh Sát Na và Chu Lương Thần, còn có tiểu Huyền Vũ cũng nhảy lên một cái tế đàn trôi nổi khác. Sở Hi Thanh không yên tâm nhất chính là con tiểu Huyền Vũ kia. Tên nhóc này tuy là á loại thần thú Huyền Vũ, còn kế thừa ‘Sinh’ kiếm ý, thiên phú dị bẩm, nhưng nó mới ra đời được năm tháng, có thể có sức chiến đấu gì chứ? May mắn là dù khiêu chiến thất bại thì cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng. Chúc Quang âm còn hi vọng người bên ngoài cung cấp Thời Không mật thạch ho hắn nữa mà. Nếu như trong bí cảnh sát phạt quá nặng, thương vong quá nhiều, lại không có đủ chỗ tốt, Vô Tướng thần tông cần gì phải tiêu hao một viên Thời Không mật thạch giá trị ngàn vạn để mở cửa bí cảnh? Sở Hi Thanh nghĩ thầm, tiểu Huyền Vũ bị đưa đi cũng tốt. Bên ngoài còn có mấy vị trưởng lão, bọn họ sẽ chăm sóc con rùa nhỏ này, cũng chăm nom đám hành lý ở trên lưng nó. Lãnh Sát Na thì phát hiện Sở Mính ở cách đó không xa đang nhìn mình với ánh mắt sắc như đao. Vẻ mặt kia giống như là muốn bầm thây hắn, ăn thịt uống máu hắn vậy. Lãnh Sát Na bình tĩnh nhìn nhau với Sở Mính một lát, sau đó cười thản nhiên: “Yên tâm, lần này có tiến vào đường hầm không gian, thì ta cũng không thể ra tay với ngươi.” Sở Mính lại cười nhạo một tiếng: “Ta thì lại trông chờ ngươi ra tay lần nữa.”