Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1013: Huyết Nhai trẻ tuổi (3)



Lý Trường Sinh quay đầu nhìn về phía Yến Quy Lai: “Yến sư đệ, hay là người
thay ta. . .”
Yến Quy Lai làm như không nghe thấy, hắn quay đầu nhìn về phía đại trưởng
lão Thiên Khí viện Ngự Vân Tường, hai người tiếp tục trò chuyện vui vẻ.
Lý Trường Sinh lại nhìn về phía Lư Thủ Dương, Lư Thủ Dương trực tiếp lườm
một cái, mở miệng nói: “Tông chủ không nên bất cẩn, ở đây chỉ có một mình
tông chủ là có năng lực đối kháng với Chúc Quang âm. Chúng ta chỉ có thể hỗ
trợ tông chủ, chứ không thể can thiệp vào bí cảnh.”
Lý Trường Sinh khẽ thở dài, chỉ có thể tiếp tục nhìn vào hình ảnh phía trước.
Đại trưởng lão Tri Phi Tử thì lại hơi suy tư: “Ta thấy chân nguyên của Huyết
Nhai Đao Quân đã tiêu hao gần nửa rồi. Chứng tỏ Chúc Quang âm cũng không
còn nhiều sức lực, cái này cũng coi như là một tin tốt.”
Bằng không thì vị Chúc Quang âm này đã vặn vẹo quy tắc, cung cấp vô cùng vô
tận nguyên khí cho Huyết Nhai Đao Quân.
Đương nhiên, nếu như Chúc Quang âm thật sự dám làm như vậy, thì đó chính là
không biết xấu hổ, tự mình ra tay với Sở Hi Thanh rồi.
Vô Tướng thần tông bọn họ chắc chắn sẽ không ngồi xem.
Mười hai canh giờ sau, trên tế đàn của Sở Hi Thanh, hắn rốt cuộc cũng đi ra
khỏi đường hầm không gian.
Sở Hi Thanh lảo đảo rời khỏi nơi này, sau đó hắn cũng không kịp quan sát hoàn
cảnh tầng thứ ba này, mà đã quỳ xuống rồi nôn khan vài tiếng.
Sắc mặt của hắn cũng đã tái nhợt như tờ giấy.
Lúc này, bóng người của Bạch Tiểu Chiêu đã hóa thành một tia sáng, lao đến
trước mặt Sở Hi Thanh: “Huynh trưởng?”
Nàng nhìn thấy dáng vẻ này của Sở Hi Thanh thì vô cùng đau lòng, lo lắng
không thôi.
Nhưng khi Bạch Tiểu Chiêu nhìn kỹ, lại phát hiện tình trạng của Sở Hi Thanh
rất tốt.
Không bị thương, thần phách vẫn đủ, huyết khí dồi dào . . .
Chỉ có sắc mặt của Sở Hi Thanh là khó coi như gặp quỷ.
Lúc này, Lãnh Sát Na cũng đi đến, hai tay hắn ôm kiếm, trong mắt ngậm lấy vài
phần nghi ngờ: “Ngươi gặp phải Chúc Cầu cấp độ ngũ phẩm thượng sao? Dù
vậy thì cũng không đến nỗi này chứ? Rốt cuộc là ngươi đã làm gì ở trong đó?
Không chỉ mất tận mười hai canh giờ, mà còn bị buồn nôn như vậy? Dáng vẻ
còn như sống không bằng chết?”
Hắn đoán là, dù cho Sở Hi Thanh có gặp phải Chúc Cầu cao hơn ba cảnh giới,
thì cũng có thể giải quyết đối thủ trong thời gian ngắn.
Lực bộc phát của Sở Hi Thanh cực mạnh, trừ phi thực lực tổng hợp của đối thủ
tên này cao hơn hắn, bằng không thì rất khó có thể sống qua nửa khắc.
Sở Hi Thanh thì lại nghĩ thầm, nếu như ngươi liên tục sử dụng Hồi Quang Phản
Chiếu và Hư Đường Huyền Kính trong vòng mười hai canh giờ, thì ngươi cũng
sẽ nôn.
Chiến đấu trong thời gian dài, vốn đã rất thử thách ý chí của người, huống hồ
còn lại lặp đi lặp lại?
Cần biết, tần suất giao thủ của bọn họ trong một cái hô hấp, lúc cao nhất chính
là ba mươi chín kích, về sau hơi chậm một chút, nhưng cũng không thấp hơn
hai mươi.
Sở Hi Thanh đều không nhớ nổi là mình đã sử dụng hai chiêu này bao nhiêu
lần.
Tính theo một hô hấp hai mươi đao,, người bình thường hô hấp hai mươi lần
trong một phút, vây chỉ sợ hắn dùng Hồi Quang Phản Chiếu và Hư Đường
Huyền Kính không dưới mười vạn lần.
Huyết Nhai Đao Quân chịu đựng quá tốt, vậy mà chống đỡ đến mười hai canh
giờ mới hết chân nguyên.
Nhưng trận chiến này cũng có chỗ tốt, bây giờ hắn đã có nhận thức toàn diện về
Thần Phong Minh Kính Đao.
Hai chiêu Hồi Quang Phản Chiếu và Hư Đường Huyền Kính cũng đã trở thành
bản năng của hắn.
Hắn giơ tay lên liền có thể sử dụng, hơn nữa còn là tốc độ nhanh nhất.
Ngoài ra, bọn họ giao thủ với nhau tương đương như đang luận bàn, giao lưu,
thảo luận.
Điều này khiến cho Sở Hi Thanh biết được rất nhiều ý nghĩ của Huyết Nhai Đao
Quân về Nhai Tí đao.
Ngoài ra, trước khi chiến đấu kết thúc, Sở Hi Thanh còn biết được một chuyện
từ miệng Huyết Nhai Đao Quân.
Nếu như Huyết Nhai Đao Quân nói thật, vậy đó chính là một niềm vui bất ngờ.
“Việc này một lời khó nói hết.”
Sở Hi Thanh cũng không giải thích nhiều.
Bởi vì hắn phát hiện còn có những người khác ở đây.
Nếu như Sở Hi Thanh nói chuyện của Huyết Nhai Đao Quân ra, người khác lập
tức có thể suy đoán ra sức chiến đấu của hắn ở cấp bậc nào.
Hắn ngẩng đầu quét mắt nhìn bốn phía, chỉ thấy nơi này là một tòa kim tự tháp
rất to. Tạo hình của nó giống hệt tòa kim tự tháp ở tầng thứ hai, chung quanh
cũng có một trăm tòa tế đàn đang trôi nổi trên không.
Không giống chính là vùng trời nơi này đã thay đổi.
Vòm trời tầng thứ hai là mờ nhạt như máu, có vầng sáng màu đỏ nhạt. Còn
vùng trời ở trước mặt Sở Hi Thanh bây giờ, chính là một màn trời đỏ như máu.
Dưới ánh sáng màu đỏ thẫm kia, khuôn mặt của tất cả mọi người đều nhiễm
phải một tầng huyết sắc.
Ngoài ra, địa hình cũng không giống nhau. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com