Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1054: Cuộc làm ăn đơn độc (2)



Sở Hi Thanh nhìn những ngọc phù này một chút, trong mắt liền hiện lên vẻ vui
mừng.
Trong những ngọc phù này, cấp độ tứ phẩm thượng lại có tận hai mươi lăm
viên, ngọc phù tam phẩm hạ lại có chín viên, trong đó có ba viên Vân độn, ba
viên Phong độn, ba viên Lôi độn.
Phương Bất Viên quả nhiên là giàu đến nứt tường đổ vách. . .
Còn về phần ba bình thuốc này, hẳn là được luyện chế từ Nguyên Dương huyết
thạch, Sở Hi Thanh vừa chạm tay vào đã thấy nóng rực.
Ba cái bình này còn là pháp khí cấp ngũ phẩm thượng, bên trong có thể chứa
mấy chục phần bí dược ngũ phẩm hạ, hơn nữa còn có thể bảo quản ít nhất là
năm sáu tháng.
Có lẽ Phương Bất Viên định thu thập bí dược ngũ phẩm ở trong bí cảnh, sau đó
mang ra ngoài bán.
Chỉ tiếc là tên này còn chưa kịp hành động thì đã bị Cổ Kiếm làm thịt rồi.
Lúc này, Phương Bất Viên lại đưa cho Sở Hi Thanh hai viên ngọc phù kỳ dị.
Toàn thân chúng đều là hai màu Tử kim (tím vàng), hai mặt đều có phù văn
rườm rà, huyền ý dạt dào.
Tính chất lại như ngọc, mà khi Sở Hi Thanh vừa chạm vào, thì lại phát hiện hai
thứ này là xương cốt, chỉ là màu sắc trong suốt như ngọc thôi.
“Đây là hai viên ngọc phù tam phẩm Địa Sát, một viên là ta lấy được trên người
Kiếm Thị Phi, gọi là Xà Thực Kình Thôn. Một viên là từ chỗ của ta, gọi là Thái
Thượng Đăng Sao, cả hai đều là một trong 72 thần thông Địa Sát. Chúng nó có
rất nhiều cách sử dụng, có thể dùng để tấn công, cũng có thể dùng để giữ mạng,
phải xem ngươi dùng thế nào.”
Bên trong Khôn Nguyên linh giới của Phương Bất Viên có mười ngọc phù Địa
Sát, vì vậy nhất định phải chia cho Sở Hi Thanh một viên ngọc phù.
Sắc mặt Sở Hi Thanh dại ra.
Lòng thầm nói nếu như không phải Phong Lôi Song Cực – Cổ Kiếm dùng Thâu
Thiên Hoán Nhật để trộm Khôn Nguyên linh giới của Phương Bất Viên trước,
thì có lẽ hắn không thể giết chết Phương Bất Viên.
“Đúng rồi! Còn cả cái này nữa, đây là ‘Địa Hành phù thuyền’ của Kiếm Thị
Phi, con nghiệt thú này dường như không giỏi Thổ pháp, chắc chắn ngươi sẽ
cần thứ này.”
Phương Bất Viên lại đưa một xấp phù lục màu vàng đất mỏng như cánh ve qua
cho Sở Hi Thanh, trong mắt hắn còn ngậm lấy khát vọng và hâm mộ: “Nếu như
ngươi cảm thấy không đủ, ta có thể đưa cho ngươi thêm ba ngọc phù Địa Sát
nữa. Nhưng cái này tính là đầu tư, ta muốn hai phần mười trong số thu hoạch
của ngươi. Tiếp theo là một vụ làm ăn tốt, nhưng chỉ có một mình ngươi có thể
làm được.”
Lúc này, Sở Hi Thanh cầm xấp phù lục mỏng như cánh ve kia lên.
Hai tay hắn kết ấn quyết, tế luyện qua một phen, sau đó lại thử một lần, 3600
tấm phù lục trong tay đã hóa thành Địa Hành phù thuyền, rồi lại hóa Địa Hành
phù thuyền thành phù lục.
Phi thuyền là một thứ rất tốt, nhưng tiếc là thứ trong tay hắn chỉ có thể phi độn
trong lòng đất, hơn nữa tốc độ còn không nhanh.
“Những thứ này đã đủ rồi.”
Sở Hi Thanh cất những ngọc phù này vào trong tay áo bên trái, làm cho tay áo
của hắn căng phình.
Còn ba bình thuốc kia thì hắn thắt trên dây lưng.
Một cái chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh liền biến mất ở trước mặt mọi người.
Khi hắn xuất hiện lần nữa, thì đã đứng ở miệng hang bên ngoài, thần niệm của
con nghiệt thú kia lại khóa chặt lấy hắn.
Con nghiệt thú này vẫn còn nhớ mối hận với hắn, vừa nhìn thấy bóng người Sở
Hi Thanh liền điên cuồng gào rống, nó há miệng phun ra vô số kiếm khí canh
kim, tựa như một cơn lốc kiếm đánh thẳng về phía Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh cũng không quá để ý đến đám kiếm khí này.
Khí thế của những kiếm khí này rất kinh người, nhưng chỉ có trình độ tứ phẩm
hạ.
Sở Hi Thanh bây giờ giơ tay lên là có thể phản xạ lại tất cả công kích của ngũ
phẩm thượng rồi.
Còn về phần kiếm khí tứ phẩm của con nghiệt thú này, vậy thì phải xem duyên.
Nhưng chỉ cần tần suất tấn công không quá ba mươi kiếm một cái hô hấp, Sở Hi
Thanh đều có thể làm cho chúng chếch đi, thậm chí cứ hai mươi kiếm là có thể
phản xạ một kiếm.
Hắn vừa dùng thân pháp như sương như khói để né tránh kiếm khí, vừa dùng
Thần Phong Minh Kính Đao để chống lại.
Mãi đến tận khi Sở Hi Thanh lắc mình đến nơi cách Cửu khúc Thời Ngân thảo
hai trượng, hắn liền giơ tay hấp một cái, hút cây Thời Ngân thảo này vào tay.
Sở Hi Thanh nhẹ nhàng thu cây Thời Ngân thảo này vào trong một bình thuốc,
sau đó hắn nhìn bốn phía hố Thần Thạch với ánh mắt chờ mong.
Hắn rất tò mò, sau khi nghiệt thú ăn một gốc Lục khúc Thời Ngân thảo, thì lập
tức có một cây Tam khúc biến thành Lục khúc.
Như vậy sau khi hắn lấy một gốc Cửu khúc Thời Ngân thảo, thì sẽ có biến hóa
gì?
Sở Hi Thanh ngưng thần quan sát, sau đó liền kinh ngạc khi phát hiện ra, thật sự
có một cây Lục khúc Thời Ngân thảo phát sinh biến hóa.
Sở Hi Thanh lập tức hiện ra vẻ mừng rỡ.
Hắn kiên trì chờ đợi, mãi đến khi Lục khúc biến hóa thành Cửu khúc, thì mới
phi thân chạy đến, nhẹ nhàng hái xuống. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com