Dựa theo kinh nghiệm trên giang hồ, loại thần vật như Thời Ngân thảo này, dùng cây đầu tiên sẽ có hiệu quả tốt nhất. Trước khi có người đã dùng hai cây Lục khúc Thời Ngân thảo, kết quả là hiệu quả của cây thứ hai chỉ bằng một phần bảy của cây thứ nhất. Lục khúc Thời Ngân thảo đã như vậy, chứng tỏ Cửu khúc cũng như vậy, dùng nhiều cũng vô dụng. Sau đó, Nhân Trung Thủ lại nở nụ cười khổ, lòng thầm nói sao Sở Hi Thanh có thể bán cho mình được? Bán cho đối thủ một mất một còn như Quy Nguyên kiếm phái bọn họ sao? Huống hồ còn có một đại thương gia giàu có như Phương Bất Viên ở đây. Mặc kệ Nhân Trung Thủ ra giá thế nào, Phương Bất Viên đều có thể ra giá cao hơn. Khi mọi người đang suy nghĩ rất nhiều, Sở Hi Thanh bỗng nhiên nhảy ra khỏi lòng đất. Dưới sự truy kích của Thời Chi Ngân và Thái Ất thần lôi, hắn chạy một mạch về phía nam, chỉ chớp mắt mà đã vượt qua mấy dặm, tiếp tục vươn tay vồ một cái, lại lấy được một cây Thời Ngân thảo có chín đạo hoa văn uốn lượn. Sau đó hắn không chờ con nghiệt thú kia phát tác, lại dùng một viên Thổ độn phù tam phẩm khác, lẻn vào trong lòng đất. “Gốc thứ ba! Chà chà, cuộc làm ăn này khá thật. Một viên Thổ độn phù tam phẩm có giá mười vạn lượng, một cây Cửu khúc Thời Ngân thảo lại là bảo vật vô giá.” Phương Bất Viên lắc đầu, miệng thì ‘chà chà’ cảm khái, cực kỳ hâm mộ. Sau đó, ánh mắt của hắn lộ ra tia sáng kỳ dị: “Hình như con nghiệt thú kia có chút biến hóa.” Những người ở chung quanh cũng đã nhận ra rồi. Sau khi Sở Hi Thanh cướp giật gốc Cửu khúc Thời Ngân thảo thứ ba, tuy con nghiệt thú kia cũng nổi trận lôi đình, cố gắng truy đuổi một trận, nhưng chẳng mấy chốc đã khôi phục yên lặng. Ngay sau đó, nó lại di chuyển bước chân, tiến về phía Thạch Tâm huyết. Bước chân của nghiệt thú vẫn cứ tập tễnh như cũ, khoảng cách mỗi bước không quá lớn, giống như là bị đeo xiềng xích, nhưng vẫn nhẹ nhàng hơn trước kia nhiều. Điều này tựa như làm một vị tồn tại trong cõi u minh tức giận, khiến cho tất cả Thời Ngân thảo ở nơi này đều rung động kịch liệt, còn phát ra mùi thuốc nồng nặc. Khiến cho những người trong hang động đều không dám nhìn thẳng. Đám Thời Ngân thảo này đều phát tán ra những ý niệm mạnh mẽ, ăn ta! Mau ăn ta! Tất cả mọi người phải dốc hết sức mới có thể đè xuống cái kích động muốn ăn nó. Lúc này, Sở Mính bỗng nhiên lao ra, bay thẳng về một phía khác trong hố Thần Thạch. Nàng nhìn thấy có một cây Cửu khúc Thời Ngân thảo đang phát triển ở đó. Nhưng Sở Mính mới bay được hơn trăm trượng, nghiệt thú đang đi về phía Thạch Tâm huyết kia bỗng nhiên quay đầu lại. Ánh amwts của nó lạnh lẽo, nhưng không có chút điên cuồng nào. Nó chỉ nhìn chằm chằm vào Sở Mính một chút, lập tức có một đạo lôi đình màu đỏ son đánh thẳng vào người đang cứng đờ của Sở Mính, làm cho nàng máu thịt be bét. Lúc này, còn có từng sợi từng sợi rễ cây đâm xuyên qua mặt đất, lại đâm thủng thân thể của Sở Mính, rồi trói chặt lấy nàng, treo nàng trên giữ không trung. Hai mắt Sở Mính trợn trừng trừng, nàng không thể tin nổi. Vừa rồi nàng đã sử dụng một viên Lôi độn phù tam phẩm, nhưng hoàn toàn vô dụng, bị trường thương bằng lôi đình của con nghiệt thú này phá giải dễ dàng. Nàng muốn nói chuyện, nhưng lại không nói được, bởi vì trong miệng đã tràn đầy máu và máu. May mắn là con nghiệt thú này không hạ đòn sát thủ. Nó chỉ ngưng thần liếc mắt nhìn trang phục đệ tử Vô Tướng thần tông trên người nàng, sau đó tiếp tục cất bước đi về phía Thạch Tâm huyết. Phương Bất Viên thấy thế thì cười gằn: “Ngu xuẩn! Hiện giờ, chỉ có một mình Sở sư đệ mới có thể lấy được Thời Ngân thảo ở trong đó, đâu phải người khác muốn chạm là có thể chạm?” Độn pháp và số lượng ngọc phù tam phẩm của hắn còn hơn Sở Mính gấp mười lần, nhưng bây giờ cũng phải đứng nhìn đấy thôi! Nếu như hắn có năng lực lấy, thì đã lấy từ lâu rồi. Lực lượng Địa Bảng chân chính, một ngọc phù tam phẩm há có thể sánh được? Đám người bên cạnh Phương Bất Viên cũng im lặng, kết cục của Sở Mính đã xóa bỏ tất cả lòng tham của bọn họ. Chỉ một lát sau, Sở Hi Thanh lại chui ra khỏi nền đất. Hắn cảm thấy hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Sở Mính bị treo trên không trung, sau đó lại vươn tay tóm lấy cây Cửu khúc Thời Ngân thảo kia. Để người ta kinh ngạc chính là, con nghiệt thú kia lại không có bất kỳ phản ứng nào, nó giống như không nhìn thấy Sở Hi Thanh, mà vẫn tiếp tục cất bước đi đến trước tảng đá lớn, há miệng hút một giọt Thạch Tâm huyết ở trong hố lõm vào miệng. Sau đó, nghiệt thú bắt đầu đứng im, nó bình tĩnh chờ đợi cơ thể chuyển hóa. Sở Hi Thanh lại cảm thấy không quen cho lắm, hắn không cần phải ứng khó với kiếm khí kia, chung quanh cũng không có Thái Ất thần lôi và Thời Chi Ngân. Hắn đứng tại chỗ, đưa mắt nhìn bốn phía, mãi tận nửa khắc thời gian sau, vẫn không phát hiện có thêm cây Cửu khúc Thời Ngân thảo mới.