Một cái chớp mắt tiếp theo, hai mắt Phương Bất Viên híp lại, hắn nhìn thấy hơn ba mươi bóng người lao ra khỏi cửa hang. Kẻ cầm đầu chính là Cổ Kiếm và Kiếm Thị Phi. Những người này ra tay rất đúng lúc, lúc này chính là thời khắc nghiệt thú khổng lồ suy yếu nhất, không còn hơi sức. Phương Bất Viên liếc mắt nhìn nhau với Cổ Kiếm, tầm mắt của hai người va chạm vào, tia lửa bắn bốn phía như đao thương kiếm kích giao phong. Phương Bất Viên không khỏi cười lạnh, lòng thầm nói hôm nay vẫn phải có một cái kết thúc với người này. Hắn rút kiếm bên hông ra, quay đầu nhìn về phía Nhân Trung Thủ: “Lão Nhân, mấy người các ngươi tính thế nào? Nếu như không phải tham dự, vậy làm phiền tránh xa một chút, đừng để chúng hao tâm tốn sức.” Hắn không hi vọng mình đang chiến đấu với đám người Cổ Kiếm và Kiếm Thị Phi, thì còn phải đề phòng bốn người Nhân Trung Thủ. Nhân Trung Thủ ngưng thần suy nghĩ một chút, sau đó cũng rút đao kiếm của mình ra: “Mộc Kiếm Tiên thoát vây, đối với nhân tộc và đối với thiên hạ thì đều có chỗ tốt. Tuy Quy Nguyên kiếm phái ta và Vô Tướng thần tông các ngươi là kẻ địch một mất một còn, nhưng cũng sẽ không làm khó các ngươi trên chuyện này. Yên tâm, Nhân mỗ sẽ không ra tay với các ngươi, hơn nữa nhất định sẽ dốc toàn lực để ứng phó bọn họ.” Thật ra việc hắn hối hận nhất không phải là đưa bản đồ cho Sở Hi Thanh, mà là trình độ tham dự không đủ sâu. “Ha ha! Ta tin Nhân huynh, tuy Quy Nguyên kiếm phái các ngươi đều là một đám hỗn khiếp, nhưng xưa này đều biết đại nghĩa.” Phương Bất Viên hơi gật đầu, sau đó nhảy từ trên lưng tiểu Huyền Vũ xuống: “Vậy làm phiền các hạ hỗ trợ ta bảo vệ thân cây của Mộc Kiếm Tiên, đừng để bọn họ tới gần.” Mộc Kiếm Tiên có thân thể Siêu Phẩm, cũng là thân thể Tiên Nhân trong truyền thuyết dân gian. Thân cây của hắn không phải người bình thường có thể phá hoại. Theo lý thuyết, đám nghiệt thú và đám thanh niên ngũ phẩm tứ phẩm này đều không thể làm Mộc Kiếm Tiên bị thương. Nhưng phải đề phòng Chúc Quang âm, ai biết vị Cổ thần này đã giở trò gì ở trên người mấy kẻ đã chết này? Lúc này, bóng người của Lãnh Sát Na cũng theo sát sau lưng Phương Bất Viên. Mấy người Vương Hi Trúc thấy thế thì kinh hãi, Phương Bất Viên thế mà lại từ bỏ kết trận với bọn họ, lựa chọn đi ra ứng chiến với đám người Cổ Kiếm. Cái này có được không? Hắn lại không phải là Sở Hi Thanh. . . “Không cần lo lắng.” Nhân Trung Thủ lại rất tin tưởng Phương Bất Viên, hắn nhìn bóng lưng Phương Bất Viên và Lãnh Sát Na: “Hắn là định hải thần châm mà Vô Tướng thần tông các ngươi đưa vào trong bí cảnh, chỉ cần Phương Bất Viên có pháp khí không gian của hắn, vậy thì dù là Sở Hi Thanh không ai địch nổi kia cũng chưa chắc đã là đối thủ của hắn.” Trong lòng Nhân Trung Thủ lại vừa hâm mộ vừa khát vọng. So với hai người này, hắn thật sự là kém xa. Không biết đến khi nào hắn mới có thể đạt được lực lượng để đối kháng với đám Siêu thiên trụ đỉnh cấp này. Nhân Trung Thủ có lòng tin đuổi theo được. Tuy rằng thiên phú huyết mạch của hắn bây giờ vẫn kém một chút, nhưng hắn có ngộ tính đỉnh cấp. Chuyện này có nghĩa là, mỗi một lần ‘Nhiên Huyết pháp tế’ thì hắn sẽ thức tỉnh càng nhiều, nhận được sức mạnh càng lớn hơn. Nhưng mà hắn vẫn cần nỗ lực. Mà lúc này, Phương Bất Viên đã đứng lại ở cách đó một trăm trượng. Hắn một tay cầm kiếm, đối mặt với đám người Cổ Kiếm càng ngày càng gần. Ngay khi song phương tiến cận đến khoảng cách tám mươi trượng, bỗng nhiên có bốn tấm ngọc phù màu tím bay ra khỏi tay áo của Phương Bất Viên. Những ngọc phù này đều nổ tung ở trước người Phương Bất Viên. Đó là thần thông tam phẩm Địa sát ‘Họa Địa Vi Lao’, thần thông tam phẩm Địa Sát ‘Kỳ Phúc Nhương Tai’, thần thông tam phẩm Địa Sát ‘Thần Nguyên Khí Cấm’, thần thông tam phẩm Địa Sát ‘Bộ Cương Đạp Đấu’. Họa Địa Vi Lao khóa chặt không gian trong phạm vi trăm tượng, tạo thành một lao tù khiến người ta không ra được. Kỳ Phúc Nhương Tai có thể khiến vận nay của hắn tăng lên đến đỉnh điểm, có tác dụng trong thời gian một khắc. Thần Nguyên Khí Cấm thì lại phong tỏa chân nguyên và pháp lực của tất cả kẻ địch quanh đó. Bộ Cương Đạp Đấu có thể làm cho hắn không bị tất cả pháp thuật dưới tam phẩm trói buộc và ảnh hưởng, đồng thời gia tăng tốc độ thân pháp của hắn. Khi bốn thần thông Địa Sát được phát động, Phương Bất Viên liền cảm ứng được có không dưới mấy chục đạo Thời Chi Ngân đang hình thành trong hư không, tất cả đều khóa chặt vào hắn dưới sự dẫn dắt của đám người kia. Phương Bất Viên nghĩ thầm, quả nhiên những người này có thể mượn lực lượng của Chúc Quang âm. Hắn mở miệng cười một tiếng, bóng người của hắn và Lãnh Sát Na bắt đầu lấp lóe. Thần Nguyên Khí Cấm vẫn có tác dụng, tuy rằng không thể áp chế tất cả chân nguyên của đám người này, nhưng lại làm cho mấy người Cổ Kiếm bị ảnh hưởng rất lớn, không thể thao túng Thời Chi Ngân một cách dễ dàng. Phương Bất Viên vừa tránh né Thời Chi Ngân, vừa dùng hai tay kết ấn quyết! “Đệ tử Phương Bất Viên, xin mời Hành Thiên kiếm!”