Nhưng trong lòng Sở Hi Thanh vẫn có một chút thất vọng. Mạnh như Mộc Kiếm Tiên mà vẫn không thể giúp hắn giải quyết Lục âm Hoàn Hồn Chú trên người sao? Nếu như Mộc Kiếm Tiên có thể giúp hắn hóa giải chú pháp này, chắc chắn sẽ không ngồi yên. Điều này chứng tỏ Lục âm Hoàn Hồn Chú này còn phiền phức hơn so với hắn và Sở Vân Vân tưởng tượng. Lúc này, trên mặt mấy người Phương Bất Viên và vợ chồng Vương Hi Trúc ở chung quanh cũng hiện lên vẻ vui mừng. Tuy rằng Mộc Kiếm Tiên đến đây vì Sở Hi Thanh, nhưng cũng không quên bọn ọ. Mỗi người trong số họ đều được rất nhiều chỗ tốt, cơ thể phát sinh biến hóa rất lớn. Hiệu quả này có thể so sánh với việc dùng 108 giọt Thạch Tâm huyết. Điều này không chỉ giúp bọn họ thức tỉnh thêm một môn thiên phú huyết mạch, mà còn có thể cải thiện tố chất cơ thể bọn họ trên diện rộng. Ngoài ra, mỗi người trong số họ đều được một cành tùng. Chất lượng kém xa chín cành trong tay Sở Hi Thanh, nhưng đã đủ để luyện chế một thanh pháp khí tam phẩm. Phương Bất Viên thì lại vui mừng vô hạn. Lần này hắn cũng rất ra sức, cho nên Mộc Kiếm Tiên cũng cho hắn khá nhiều, còn cho hắn lực lượng một cành. Mặt Sở Mính thì lại âm trầm như nước. Mộc Kiếm Tiên cho tất cả mọi người, thậm chí cho cả Linh sủng Bạch Tiểu Chiêu của Sở Hi Thanh, cả tiểu Huyền Vũ của Chu Lương Thần cũng nhận được chỗ tốt, nhưng lại bỏ qua nàng và hai Đạo thị. Nhưng dù sao đó cũng là Mộc Kiếm Tiên. Sở Mính có bất mãn như thế nào, cũng chỉ có thể nhịn, không dám nói năng lỗ mãng. Chỉ là một khắc sau, nàng thấy Sở Hi Thanh lấy ba bình ngọc từ trong tay áo ra. Đó chính là bình ngọc cất chứa Thời Ngân thảo. Sở Hi Thanh ra tay hào phóng, cho mỗi người Phương Bất Viên một gốc Lục khúc Thời Ngân thảo. Chỉ có Sở Mính và hai Đạo thị là không có phần, trong mắt nàng nhất thời hiện lên một tia tức giận, nhịn không được mà nói: “Sở Hi Thanh, ngươi có ý gì? Vì sao ba người chúng ta không có?” Khóe môi Sở Hi Thanh giật giật vài cái, lòng thầm nói nữ nhân này thật sự là mặt dày đến cực điểm. Hắn ung dung thong thả cất bình ngọc đi, sau đó lạnh nhạt nhìn Sở Mính: “Dựa vào cái gì?” “Đúng vậy, dựa vào cái gì?” Tiêu Di cười gằn một tiếng, nàng không kiêng kỵ hay e ngại các vị trưởng lão ở đây, chống đối gay gắt với Sở Mính: “Sở sư huynh dựa vào bản lĩnh để lấy được, toàn bộ quá trình đều không mượn lực lượng của người bên ngoài. Nói thật, ta cầm gốc Thời Ngân thảo này của sư huynh còn thấy thẹn, Sở sư tỷ ngươi lại dựa vào cái gì mà muốn chia phần?” Sở Hi Thanh nghe vậy, nhất thời cười híp mắt, gật đầu với Tiêu Di: “Tiêu sư muội nói vậy là sai rồi, bạn bè với nhau không cần tính toán như vậy.” Ý tứ của hắn là, Sở Mính không phải là bạn của hắn. “Ngươi!” Sở Mính nhất thời giận dữ, nàng quay đầu dùng ánh mắt cầu viện để nhìn Lý Trường Sinh ở sau lưng mọi người: “Tông chủ!” Lý Trường Sinh đang suy nghĩ đến khối đá màu đỏ tươi ở trong tay. Tảng đá này to khoảng ba nắm tay, mặt ngoài có bao trùm rất nhiều sợi tơ màu đỏ tươi. Đây dường như là một phần ‘nguyên hạch’ của bí cảnh thời gian, hơn nữa còn to hơn khối cũ của bọn họ. Nhưng nó không xuất từ tay của Mộc Kiếm Tiên, mà là từ trong bí cảnh thời gian bay ra. Còn về phần người tặng, vậy chính là vị Chúc Quang âm kia rồi. Vẻ mặt Lý Trường Sinh tràn đầy vui mừng. Bọn họ vẫn có thể mượn khối nguyên hạch này, tiêu hao Thời Không mật thạch để tiến vào bí cảnh thời gian? Đây thật sự là niềm vui bất ngờ. Sau khi Mộc Kiếm Tiên đăng thần, hắn đã chuẩn bị từ bỏ bí cảnh này rồi. Lý Trường Sinh chợt bừng tỉnh, Chúc Quang âm vẫn muốn mượn tay Vô Tướng thần tông bọn họ để thu thập Thời Không mật thạch. Với bản thân Chúc Quang âm, làm như vậy tuy có hơi uất ức, nhưng cũng là một giao dịch đôi bên cùng có lợi. Lý Trường Sinh đang vui mừng, lại bị giọng nói oan ức của Sở Mính kéo trở về hiện thực. Lý Trường Sinh không khỏi tràn đầy bất đắc dĩ. Nếu không phải nữ tử trước mắt này còn có chút tác dụng, hắn đã một tát đập chết nữ tử này rồi. “Nếu Thời Ngân thảo là do Sở Hi Thanh dốc hết sức để lấy được, vậy đó là đồ của hắn, hắn muốn làm gì thì đó là quyền của hắn, tông môn không can thiệp.” Sau khi Lý Trường Sinh nói xong, lại nhìn về phía Sở Mính như rất thưởng thức: “Không ngờ ngươi có thể kiên trì đến cuối cùng. Ừm! Tu vị cũng tăng lên ngũ phẩm hạ rồi, khoảng cách ngũ phẩm thượng cũng không xa. Ngươi có thể thông báo cho người nha, mau chóng giúp ngươi chuyển đổi công pháp, chuyển sang tu luyện Nhai Tí đao, bằng không chờ tu vị ngươi cao hơn thì sẽ không kịp.” Ban đầu, Sở Mính thấy khá thất vọng, sau đó chợt cảm thấy rất phấn chấn. Tông chủ tựa như rất thưởng thức hành trình lần này của nàng, đã có ấn tượng mới với nàng. Nhưng chuyện chuyển đổi công pháp vẫn phải do nhà mình bỏ tiền sao? Nàng lại không chú ý đến ánh mắt quái dị của một đám đại trưởng lão ở sau lưng Lý Trường Sinh.