Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1088: Tiệt Thiên (3)



Lý Trường Sinh giống như hoàn toàn không biết Sở Mính nghe trộm, sắc mặt
của hắn rất nghiêm túc và thành khẩn: “Nhưng ta cũng có một yêu cầu quá
đáng, tiểu Sở ngươi có thể trồng hạt giống này ở Vô Tướng thần sơn không?”
Thật ra Sở Hi Thanh càng muốn vụng trộm chôn cái hạt giống này ở thành
Vọng An hơn.
Chỉ chờ đến khi phân thân này của Mộc Kiếm Tiên phát triển lên, đến khi đó
đừng nói là Kinh Tây Sở thị và Sở Như Lai, coi như đương kim thiên tử cũng
phải kiêng kỵ ba phần.
Nhưng hắn cũng chỉ nghĩ mà thôi.
Phân thân này của Mộc Kiếm Tiên cần thời gian trưởng thành và ôn dưỡng.
Nếu thật sự chôn hạt giống này ở thành Vọng An, nói không chừng chỉ một
tháng là đã bị Cẩm y vệ chém đứt.
Huống hồ Lý Trường Sinh cũng là người biết ý, vị này nói đến khen thưởng
trước, sau đó mới thỉnh cầu, hiển nhiên là không muốn lấy thế ép người.
Đương nhiên, nếu như hắn từ chối thì chư vị trưởng lão ở đây cũng sẽ rất thất
vọng.
Sở Hi Thanh cũng dứt khoát gật đầu nói: “Ta chuẩn bị trồng hạt giống này ở
gần Thiên Lan cư của ta.”
Lý Trường Sinh không khỏi vỗ đùi: “Tốt!”
Lúc này, tất cả mọi người nghe thấy vậy thì trên mặt cũng hiện ra nụ cười vui
mừng.
Hạt giống của Mộc Kiếm Tiên còn có giá trị hơn chín cành tùng kia.
Nếu như có thể trồng hạt giống này ở Vô Tướng thần sơn, Sở Hi Thanh tất
nhiên có thể được rất nhiều lợi ích, nhưng được lợi nhiều nhất vẫn là Vô Tướng
thần tông.
Vì Mộc Kiếm Tiên chặt đứt dòng sông thời gian khiến cho thiên địa dị biến,
nhưng khi bí cảnh thời gian trở về dòng sông thời gian thì mọi thứ đã trở về như
cũ.
Hoàng cung đại nội thành Vọng An, trong Chính Hòa diện, bầu không khí nơi
này vẫn lạnh như băng.
Thiên tử ngồi ở trên ghế vàng, hờ hững thưởng thức một viên ngọc tỷ trong tay.
Quốc sư thì ngồi ở bên dưới, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.
Mấy vị lão thái giám và ba vị Đô chỉ huy sứ Cẩm y vệ thì quỳ trên mặt đất, sắc
mặt của bọn họ nghiêm túc, tất cả đều câm như hến.
Bọn họ đều cảm giác được, tâm trạng của vị thiên tử này rất không tốt.
Bệ hạ cuối cùng vẫn lựa chọn lùi khỏi U Châu.
Thiên tử Kiến Nguyên đế thống trị thiên hạ hơn ba mươi năm, chăm lo việc
nước, thành tựu cái thế, làm cho Đại Ninh phát triển không ngừng.
Vị bệ hạ này quyền khuynh thiên hạ, đã rất ít khi gặp chuyện không vừa lòng,
cũng rất ít người dám làm trái ý của hắn.
Hôm nay, thiên tử không thể không đem Cửu Long Thần Thiên Thủ của hắn rút
khỏi U Châu, né tránh mũi nhọn của Vô Tướng thần tông.
Có thể tưởng tượng được, tâm trạng bây giờ của Kiến Nguyên đế khó chịu ra
sao.
“Sở Hi Thanh?”
Kiến Nguyên đế tiếp tục thưởng thức ngọc tỷ trong tay, giọng nói thản nhiên:
“Có nghĩa là biến cố trong bí cảnh thời gian có liên quan đến người này? Sở
Như Lai chẳng những không thể diệt trừ Huyết Nhai dự bị của Vô Tướng thần
tông ở trong đó, trái lại còn để cho hắn phát hiện thức kiếm pháp của Mộc Kiếm
Tiên, giúp đỡ Mộc Kiếm Tiên thoát vây đăng thần?”
Sở Như Lai cũng được thiên tử triệu kiến, vừa hay hắn vừa đi đến cửa điện.
Hắn nghe thấy lời này thì lập tức rùng mình, nhấc vạt áo quan bào, quỳ ở trước
điện: “Thần vô năng, cô phụ kỳ vọng của thiên tử.”
Chỉ huy sứ của Địa nha ở trong điện thì lại khấu đầu: “Tình hình đại khái là như
vậy, còn sự việc chính xác ở trong đó thì thần chưa biết, mong bệ hạ cho thần
vài ngày, để thần điều tra rõ ràng.”
“Bệ hạ! Từ sau khi Tần Mộc Ca bị ép phải rời khỏi Vô Tướng thần tông ở mười
mấy năm trước, Vô Tướng thần tông vẫn luôn đề phòng triều đình, mật thám
của Địa nha chúng ta gần như bị quét sạch, rất khó có thể nhận được tin tức
quan trọng. Nhưng có thể xác định một việc, chúng ta đã đánh giá vị Huyết
Nhai dự bị này quá thấp rồi.”
Kiến Nguyên đế cười nhạo một tiếng: “Đánh giá thấp? Các ngươi dựa vào cái gì
mà đánh giá thấp? Vô Tướng thần tông tình nguyện bỏ cái giá trên trời là ba
viên Thần Huyết Thông Thiên đan để đổi Thiên Địa căn cho hắn, mà cũng
không muốn bỏ một chút tài nguyên nào lên người Sở Mính, tất nhiên phải có
nguyên do rồi. . .”
Kiến Nguyên đế nói đến chỗ này, lại ngước mắt nhìn về phía Sở Như Lai, trong
mắt hắn không có chút buồn bực nào: “Vào đi, việc này không trách ngươi, là
do Cẩm y vệ và đại nội Trực điện giám vô năng.”
Lúc này nội tâm của Sở Như Lai mới thả lỏng, hắn lau mồ hôi lạnh trên trán, rồi
mới tiến vào trong điện.
Tất cả mọi người ở trong điện đều đã đổ mồ hôi lạnh đầy trán.
Kiến Nguyên đế lại tiếp tục hỏi Sở Như Lai: “Nói một chút, Sở Mính ở Vô
Tướng thần tông thế nào? Tình hình của nàng thế nào rồi?”
“Tình huống không tốt lắm!”
Sở Như Lai lập tức trả lời: “Vô Tướng thần tông không quá tin tưởng nàng,
đừng nói là bỏ tiền giúp nàng chuyển đổi công pháp, mà ngay cả tài nguyên
hàng ngày cũng không cho, cũng không có bất kỳ ưu đãi gì. Nha đầu này được
nuông chiều quen rồi, nên thần thấy hơi lo lắng.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com