Trong khi Lý Trường Sinh viết tin phù, mấy người Ngạo Quốc cũng nhìn thấy tin phù của Lý Trường Sinh. Mấy người Lư Thủ Dương và Thanh Hư Tử đều là người lòng dạ thâm sâu, tính cách cẩn thận, nên đều không nói gì. Đại trưởng lão Thần Đan viện Vương Tri Mệnh quanh năm chơi với lửa, tính tình nóng nảy. Sau khi hắn nhìn thấy tin phù này, trực tiếp cười nhạo một tiếng: “Vị Khổ thành chủ này đến nhanh thật, Thần Hoang Bất Lão thành cách đây mười ba ngàn dặm, hắn lại có thể chạy đến đây trước chúng ta tận nửa canh giờ.” Người này nhất định là đã bỏ một lượng lớn linh thạch để mở Thiên môn, xuyên qua hư không để đến Vô Tướng thần sơn. Còn về phần ý đồ của người này, tất cả mọi người ở đây đều rõ ràng. Thần Hoang Bất Lão thành và Vô Tướng thần tông đã lục đục không chỉ một hai ngày. Nhà huyền tông nhị phẩm này đã hoàn thiện một môn nguyên công nhắm thẳng vào nhất phẩm từ khoảng 2300 năm trước, còn mở ra một môn thánh truyền đặc biệt, từ đây thế lực tăng mạnh. Sau đó, các đời thành chủ của Thần Hoang Bất Lão thành đều là kẻ dã tâm bừng bừng, muốn tông phái nhà mình tiến thêm một bước, bước vào hàng ngũ thần tông nhất phẩm đương đại. Nhưng mà bình thường Thần Hoang Bất Lão thành làm việc cũng khá biết điều. Tuy rằng bọn họ nhiều lần sinh sự với Vô Tướng thần tông, nhưng vẫn có thể duy trì mối quan hệ đồng minh ở mặt ngoài. Mãi đến tận mấy năm gần đây, Thần Hoang Bất Lão thành dần dần càn rỡ hơn, không những trắng trợn chiêu mộ đệ tử ở phương bắc, mà còn nhiều lần đưa tay đến U Châu và Thanh Châu, phát sinh xung đột với Vô Tướng thần tông. Ngạo Quốc cũng hừ nhẹ một tiếng: “Gặp cái gì mà gặp? Đuổi người này ra khỏi Vô Tướng thần sơn là được, không có gì hay để nói cả.” Chiến đường của Vô Tướng thần tông phụ trách tất cả chiến sự và tranh đấu giang hồ trong phạm vi thế lực của Vô Tướng thần tông, mấy lần xung đột của Vô Tướng thần tông và Thần Hoang Bất Lão thành mấy năm gần đây, đều là do Ngạo Quốc xử lý. Vị này đã bất mãn với Thần Hoang Bất Lão thành từ lâu, mấy năm gần đây luôn chủ trương giải trừ quan hệ đồng minh với Thần Hoang Bất Lão thành. “Ta cũng cảm thấy nên đuổi ra ngoài!” Phương Bất Viên cũng không sợ chuyện chưa đủ to, hắn nhếch miệng nở nụ cười trào phúng: “Nhưng năm gần đây, triều đình ra sức nâng đỡ Thần Hoang Bất Lão thành, khiến cho đám người Thần Hoang Bất Lão thành này không biết sợ, bắt đầu hung hăng càn quấy, làm việc càng ngày càng không kiêng dè. Chỉ riêng năm nay, bọn họ đã phối hợp với triều đình, cướp gần một phần mười việc kinh doanh dược liệu của chúng ta ở các châu Tần, Vân, Băng, Cấp, Tuyệt.” “Cái tên Khổ Thương Sinh này bình thường lạnh nhạt với chúng ta, phụ thân ta và Ngạo đại trưởng lão từng vì chuyện xung đột của đệ tử bên dưới mà chạy đến nhà lý luận, nhưng mấy lần đều bị hắn tránh mà không gặp. Lần trước vẫn là Ngạo đại trưởng lão tức giận, đại náo Thần Hoang Bất Lão thành một trận, liên tục đánh ba người bị thương, mới làm cho Khổ Thương Sinh lộ mặt.” “Bây giờ lão hồ ly này cảm thấy triều đình không dựa dẫm được, lo lắng chúng ta tính sổ, cho nên lại muốn cúi đầu với chúng ta, chờ gió thổi chiều nào thì theo chiều đấy, nào có chuyện tốt như vậy?” Đại trưởng lão Tuần Sơn viện Phương Chính cau mày, tựa như cũng bất mãn. Hắn vẫn chờ, vẫn chờ đến khi Phương Bất Viên nói xong, lúc này mới trợn mắt lên nhìn hắn: “Câm miệng cho ta! Ngươi cái tên nghịch tử này, nơi này có phần cho ngươi mở miệng sao?” Mọi người thấy buồn cười, tất cả đều biết vị Phương trưởng lão này còn quá khích hơn cả Ngạo Quốc. Người này từng nhiều lần bày tỏ, tốt nhất là toàn lực quét sạch Thần Hoang Bất Lão thành, diệt trừ cái hậu hoạn này trước khi ma kiếp xảy ra. “Được rồi! Thần Hoang Bất Lão thành cũng chưa có hành vi nào quá đáng mang tính phản bội cả. Khổ Thương Sinh thân là chủ một tông môn, chúng ta vẫn phải cho chút thể diện. Không thể để người khác cho rằng Vô Tướng thần tông chúng ta ỷ mạnh hiếp yếu, không biết lễ được.” Lý Trường Sinh vung tay một cái, khuôn mặt trắng mập hiện lên nụ cười ý vị sâu xa: “Cứ để cho Hàn trưởng lão ở Tiếp Khách viện chiêu đãi bọn họ đi, đợi ta rảnh rỗi thì mới đến nghe xem vị này nói như thế nào.” Phương Bất Viên nghe vậy thì hiểu ngay. Ý của Lý Trường Sinh chính là, cứ để cho Khổ Thương Sinh chờ đợi đi. Chờ đến khi vị này rảnh rỗi, vậy thì còn không biết phải chờ đến khi nào. Ân toán của Vô Tướng thần tông và Thần Hoang Bất Lão thành trong những năm gần đây, cũng không thể bỏ qua dễ dàng như vậy. Còn về phần Lý Trường Sinh nói cho ‘mặt mũi’ gì gì đó, tất cả đều là nói nhảm. Hắn thậm chí còn không mời hai người này lên núi, cũng không sắp xếp một vị đại trưởng lão nào đi nghênh tiếp. Lư Thủ Dương híp mắt lại, vẻ mặt lạnh lùng: “Việc này tông chủ tự có quyết đoán, mọi người không cần bàn nữa. Hơn nữa Lư mỗ có một lời, xin chư vị ghi nhớ. Hôm nay Khổ Thương Sinh chạy đến đây, lá mặt lá trái với chúng ta, tất cả đều là vì Sở Hi Thanh trợ giúp Mộc Kiếm Tiên đăng thần, là dựa vào uy của Mộc Kiếm Tiên, chứ đâu có quan hệ gì với đám người chúng ta đâu?” “Bây giờ còn chưa giải quyết được ma kiếp, tông ta còn giặc trong loạn ngoài, nào có tư cách gì để kiêu ngạo?”