Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1101: Nhất Kiếm Khuynh Thành



Sau khi ra đến cửa, Lý Trường Sinh ôm quyền nói: “Tiền bối yên tâm, ngày xưa
khi Vô Tướng thần tông bốn phía là địch, cũng chưa bao giờ để Cực Kiếm tông
thiệt thòi, bây giờ càng không. Chuyện tiền bối muốn, lát nữa ta sẽ sắp xếp ổn
thỏa. Đúng là nên để người khác nên ngồi vị trí Án sát sứ Vân Châu rồi, mà bây
giờ chúng ta cũng không cần khoan dung với người này nữa.”
Tông chủ Cực Kiếm tông tên là Mã Đạp Vân, là một ông lão khoảng bảy mươi,
khuôn mặt lạnh lùng.
Trong con ngươi của hắn hiện lên ý mừng, nhưng ngũ quan vẫn lạnh lùng như
cũ: “Tất nhiên Mã mỗ tin tưởng uy tín của Vô Tướng thần tông. Hôm nay đạo
hữu có nhiều khách, vậy ta không quấy rầy nữa. Nhưng trước khi lên đường,
Mã mỗ vẫn muốn nói thêm một câu. Bây giờ, Thần Hoang Bất Lão thành, Thiết
Sơn Tần thị, Thiên Dược các cầm đầu bảy thế lực, thật sự chính là đại họa của
chúng ta.”
“Trước kia Vô Tướng thần tông bị triều đình kiềm chế, không còn thừa sức lực
thì cũng thôi, bây giờ các ngươi đã có Mộc Kiếm Tiên che chờ, vậy tuyệt đối
không thể lòng dạ đàn bà. Ma kiếp sắp đến, nếu chúng ta không thể bình định
mối họa này trước khi ma kiếp bùng phát, vậy Mã mỗ đứng ngồi không yên.
Đây là lời tâm huyết của Mã mỗ, xin Lý huynh thứ lỗi cho ta mạo muội!”
Thần sắc Lý Trường Sinh nghiêm túc, chắp tay thi lễ với Mã Đạp Vân: “Lời này
của tiền bối chính là lời vàng lời ngọc, nào có ý mạo muội? Lý Trường Sinh
nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng, sẽ không để tiền bối thất vọng.”
Mã Đạp Vân không khỏi nở nụ cười thỏa mãn: “Nếu như Vô Tướng thần tông
có ý động thủ, Cực Kiếm tông ta nguyện ý đi theo. Chỉ cần một đạo tin phù của
đạo hữu, trong vòng một ngày, ba ngàn kiếm khách của Cực Kiếm tông sẽ chạy
đến, hộ tống Vô Tướng thần tông chinh chiến.”
Lý Trường Sinh cũng rất hài lòng.
Hắn để Thanh Hư Tử đích thân đưa Mã Đạp Vân xuống núi, sau đó đứng ở cửa
điện, nhìn theo vị tông chủ Cực Kiếm tông này rời đi.
Khi bóng lưng của Mã Đạp Vân biến mất khỏi tầm nhìn, Lư Thủ Dương ở bên
cạnh mới mở miệng nói: “Theo tình báo từ Thiên Thính viện, mấy năm gần đây
Cực Kiếm tông cũng có tiếp xúc với triều đình.”
Lý Trường Sinh thấy buồn cười: “Rất nhiều tông phái ở phương bắc tiếp xúc
với triều đình, bản thân chúng ta không chống đỡ được, không thể trách người
khác tìm đường lui. Bọn họ muốn cho mình một đường lui mà thôi, đây là
chuyện rất bình thường. Chúng ta chỉ nói đến thành tích chứ không nói đến
trung thành, đến tận bây giờ, Cực Kiếm tông vẫn chưa từng làm gì có lỗi với
chúng ta, vậy chính là bạn của chúng ta.”
Sau đó vẻ mặt của hắn hơi động: “Mộ sư đệ của Thiên Thính viện vẫn chưa
về?”
Lư Thủ Dương lại lắc đầu nói: “Mộ sư đệ còn ở trên biên, những ngày gần đây,
Cực Đông Băng thành rất khác thường. Rất có thể là Nhất Kiếm Khuynh Thành
– Vấn Thù Y đã thức tỉnh. Thật ra tông chủ muốn bảo hắn đi điều tra việc Tần
Mộc Ca còn sống hay đã chết, vậy gửi tin qua là được, không cần phải gọi hắn
trở về.”
“Nhất Kiếm Khuynh Thành – Vấn Thù Y . . . “
Lý Trường Sinh nhíu chặt lông mày, sau đó thở dài: “Thực sự là cây muốn lặng
mà gió chẳng ngừng, hết một chuyện lại đến một chuyện. Sau khi người phụ nữ
kia tỉnh lại, không biết mũi kiếm sẽ chỉ tới đâu?”
Đó là ân oán của hơn 900 năm trước, không chỉ là đại họa của triều đình Đại
Ninh, mà cũng là phiền phức của lục đại thần tông.
“Chuyện sống chết của Tần Mộc Ca rất quan trọng, ta vẫn phải nói rõ ràng
trước mặt hắn mới được.”
Lý Trường Sinh nói đến chỗ này, định quay người vào trong điện, chuẩn bị tiếp
một vị khách khác.
Người chờ ở Tiếp Khách viện đã lên hơn 350 người, dự đoán là ngày mai sẽ còn
nhiều hơn.
Tuy rằng Lý Trường Sinh không cần tiếp kiến toàn bộ, có thể chia một phần
trong đó cho các vị đại trưởng lão, nhưng hắn nhất định phải gặp ít nhất ba phần
mười trong số đó.
Nhưng đúng lúc này, tâm thần Lý Trường Sinh hơi động, liền liếc mắt nhìn về
phía trước.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo bào xanh với mái tóc bạc đang đi từ đối diện đến
đây.
Bước chân nàng tựa chậm nhưng lại rất nhanh, chỉ chốc lát là đã đến trước mặt
Lý Trường Sinh.
Diện mạo của nữ tử này chỉ tầm hai mươi, ngũ quan tinh xảo, mi thanh mục tú,
mắt tựa sông băng, nơi lông mày có một vết sẹo kéo dài đến mép tóc như một
thanh đao.
Chỉ là bóng người của nàng có chút hư ảo.
Đây là một nguyên thần hóa thân, mà không phải thực thể.
Lý Trường Sinh nhìn thấy nữ tử này, hai mắt liền hiện lên vẻ vui mừng: “Tố sư
muội!”
Sau đó, thần sắc hắn hơi nghiêm lại, vẻ mặt nghiêm túc mà thi lễ với nữ tử tóc
trắng: “Vất vả cho Tố sư muội rồi, vào thời điểm này mà còn làm phiền ngươi
rời khỏi Vạn Ma quật.”
Trên mặt Lư Thủ Dương cũng hiện lên ý kính phục, rồi cúi đầu khom người.
Bắt đầu từ mười mấy năm trước, Tố Phong Đao vẫn luôn tọa trấn ở Vạn Ma
quật.
Vị này vừa trấn áp đám Cự thần thượng cổ và yêu ma thần nghiệt kia, vừa phái
phân thân đến đây, không chỉ cực kỳ vất vả mà còn phải trả giá không nhỏ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com