Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1128: Thần Dương (3)



Mấy ngày trước, Sở Hi Thanh đã tham dự Nhiên Huyết pháp tế, có thể tăng năm
môn thiên phú huyết mạch này lên một cái cấp.
Đổi lại võ tu khác, kể cả người có thiên tư kinh người như Lục Loạn Ly, một lần
Nhiên Huyết pháp tế cũng chỉ có thể tăng ba đến bốn loại thiên phú huyết mạch
là nhiều nhất.
Sở Hi Thanh lại mượn Huyết Tùng thần hạch và Thiết Sơn Trạch Huyết thuật
để tăng lên tận năm loại.
Được lợi nhiều nhất là Thần Thương và Thái Thượng Thông Thần, một cái từ
cấp tám lên cấp mười, một cái từ cấp chín lên cấp mười một.
Lựa chọn hàng đầu của Sở Hi Thanh đương nhiên là ngộ tính.
Tiếp theo là hiệu quả phá pháp và phá cương của Thần Thương.
Sau khi Thần Thương tiến vào cấp chín, nó đã mang đến cho Sở Hi Thanh một
loại năng lực mới.
Thần Thương Độc Viêm: Trong chân nguyên có xen lẫn Thần Thương Độc
Viêm, nắm giữ lực lượng phá pháp cường độ trung đẳng, lực lượng phá cương
trung đẳng, lực lượng Trảm Thần yếu.
Sau này, Sở Hi Thanh không cần kích hoạt Thần Chi Thương thì vẫn có lực
lượng phá pháp và phá cương ở một trình độ nhất định.
Mấu chốt là năng lực này còn có thể giúp hắn đối kháng với tất cả pháp thuật.
Tất cả pháp thuật dưới tam phẩm, đều khó có tác dụng với hắn.
Dù là thần thông Địa Sát, một khi gặp hắn thì hiệu quả sẽ giảm mạnh.
Vẻ mặt Sở Hi Thanh thỏa mãn mà thưởng thức bảng nhân vật của mình.
Sau đó, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn về phía võ đạo bảo khố ở góc phải.
Dựa theo kinh nghiệm của Sở Hi Thanh, mỗi khi tu vị của hắn thăng cấp, võ
đạo bảo khố sẽ xuất hiện một số vật phẩm mới.
Đúng lúc trong tay hắn đang có rất nhiều điểm huyết nguyên.
Nhưng việc này cũng không vội, chờ trở về Vô Tướng thần sơn rồi quét cũng
được.
Khi Sở Hi Thanh thu bảng nhân vật vào trong góc, hắn phát hiện tiểu Tóc Húi
Cua cũng đang học theo hắn, nó đang diễn luyện Thần Lôi Động Chân Chỉ,
trong miệng thì phát ra những tiếng ‘hô hô ha ha’.
Một người một thú có tâm linh tương thông, tất cả võ đạo của Sở Hi Thanh, tiểu
Tóc Húi Cua cũng có thể lĩnh ngộ bảy tám phần.
Đáng tiếc nó là thú thể, không chỉ là thân hình không phù hợp, mà cũng không
có ngón tay linh hoạt.
Dùng Thần Lôi Động Chân Chỉ này không quá đúng, vừa không có hình, lại
cũng không có ý.
Nhưng trảo cương từ móng vuốt của tiểu Tóc Húi Cua rất sắc bén, làm cho đá
vụn bay tán loạn.
Khi Sở Hi Thanh vừa mỉm cười, Lục Loạn Ly ở phía sau bỗng nhiên kêu lên
một tiếng.
“Sở Hi Thanh, ngươi cái tên khốn kiếp này!”
Lục Loạn Ly vốn đứng ở dưới vách đá cheo leo, hộ pháp cho một người một
thú.
Vừa rồi nàng nghe thấy tiếng nổ vang rền ở trên đó, không chờ Sở Hi Thanh gọi
đã trực tiếp bay lên nơi này, lại nhìn thấy toàn thân Sở Hi Thanh trống trơn, vẫn
nằm trong trạng thái trần truồng.
Khuôn mặt trắng như ngọc của Lục Loạn Ly nhất thời biến thành quả táo đỏ.
Lúc này nàng quay người lại, trong miệng thì mắng mỏ: “Ngươi luyện hóa xong
bí dược rồi, vì sao còn không mặc quần áo? Không biết xấu hổ!”
Sở Hi Thanh nghi cái tên này cố ý.
Lúc này, toàn bộ đầu óc của nàng đều là thân thể thon dài và mạnh mẽ của Sở
Hi Thanh, còn cả những bắp thịt rắn chắc hoàn mỹ kia nữa, nhất thời không thể
vứt ra khỏi đầu.
Điều này làm cho mặt Lục Loạn Ly càng ngày càng nóng hơn.
Sở Hi Thanh cũng hơi ngượng ngùng mà sờ sờ mũi.
Đây quả thật là lỗi của hắn, không có gì để ngụy biện.
Hắn quá hưng phấn, cho nên quên mặc quần áo.
Sở Hi Thanh vội vàng mặc quần áo vào.
Lục Loạn Ly quay lưng về phía hắn, ép buộc mình không suy nghĩ lung tung
nữa: “Lúc nãy, khi ngươi mới dùng bí dược xong, ta cảm ứng được vài đạo khí
cơ biến hóa. Bọn họ đang dòm ngó động tĩnh của ngươi, nhưng ta thấy những
người này đều không có ý ra tay, cho nên cũng không quản bọn họ, chỉ dùng
huyễn thuật che đậy giúp ngươi, chủ yếu là Thần Phệ trên người ngươi.”
Thật ra nàng cũng không quản được, những người kia đều ở cách đây hơn hai
mươi ba mươi dặm, nằm ngoài tầm tay của Lục Loạn Ly.
Có lẽ khi nàng chạy đến thì người kia đã biến mất, thậm chí còn có thể rơi vào
cạm bẫy của đối phương.
Có điều, chỉ cần nàng che giấu ngọn lửa thần lực trên người Sở Hi Thanh, người
bên ngoài sẽ rất khó phán đoán ra sâu cạn của Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh nhắm mắt lại, sau đó liền cười lạnh.
Hắn bị người theo dõi là rất bình thường, không ai dám ra tay với hắn cũng là
rất bình thường.
Trong phạm vi ba ngàn dặm quanh Vô Tướng thần sơn, hắn có thể triệu hoán
phân thân hóa thể của Mộc Kiếm Tiên bất cứ lúc nào.
Trong phạm vi này, dù là cao nhân nhất phẩm thì cũng phải cẩn thận.
“Đa tạ.”
Sở Hi Thanh mặc quần áo xong, liền đưa tay về phía tiểu Tóc Húi Cua: “Tóc
Húi Cua, chúng ta nên về rồi.”
Tiểu Tóc Húi Cua lại ngẩng đầu lên, nhìn về nơi khác.
Nó mới không muốn trở về, trở về lại phải bị giam trong cơ thể của Sở Hi
Thanh, rất lâu không thể ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com