Sở Hi Thanh nhìn về nơi xa, hắn phát hiện có hơn ngàn tên nhân loại thân thể cường tráng đang làm việc ở gần đó. Đầu tóc bọn họ rối bù, để trần thân trên, trên da thịt còn có rất nhiều vết roi. Trước quảng trường của toàn ‘luyện sắt phường’ kia còn có ba Cự linh Ma La Bộ cao tầm tám trượng. Ba Cự linh này giống như giám sát của thôn trấn, bọn họ cầm roi dài trong tay, vẻ mặt cảnh giác nhìn ra bên ngoài. Trận chiến đấu vừa rồi cách đây không xa, ba Cự linh cấp độ lục phẩm hạ này không thể không phát hiện. Sở Hi Thanh còn chú ý đến quanh thôn trấn có lượng lớn đất ruộng. Có điều, trong những ruộng này còn có một lượng lớn cỏ dại, cũng không có bất kỳ mương máng nào, rõ ràng là không giống với ruộng được cày sâu cuốc bẫm của nhân tộc ở Thần Châu. Diệp Tri Thu nhẹ nhàng nhìn về nơi xa, thần sắc phức tạp nói: “Cự linh khống chế nô bộc nhân tộc, chủ yếu là vì luyện sắt, luyện chế pháp khí cho đám huyết duệ cự thần, ngoài ra còn có các loại công cụ và gia cụ nữa. Có người nói, trước khi tổ tiên của chúng ta là ‘Nguyên Hoàng’ dẫn dắt chúng ta thoát khỏi Bất Chu sơn, đặt chân ở Thân Châu, thì chúng ta cũng như bọn họ. Bình thường không những phải luyện chế các loại đồ vật cho Cự linh, mà còn phải tự làm ruộng để nuôi sống bản thân, khổ không thể tả.” Sở Hi Thanh biết cái gọi là Nguyên Hoàng, là Tam hoàng Ngũ đế của bọn họ, có người nói vẫn là chuyển thế của Hoàng Hi, đầu nguồn của nhân tộc. Chính là do Nguyên Hoàng dẫn dắt mấy trăm ngàn nhân tộc gây nội loạn ở trong Bất Chu sơn, bỏ chạy về phía nam Thiết Bích sơn mạch, sau đó mới có Nhân tộc Thần Châu bây giờ. Sau vài vạn năm sinh sôi nảy nở, bọn họ được ‘Huyền Hoàng thủy đế’ ngự nữ ba ngàn dẫn dắt và quật khởi, chiếm cứ ba mươi sáu châu, dựa vào Thiết Bích sơn mạch để đối kháng với Cự linh ở phương bắc. Diệp Tri Thu tựa như cũng muốn quan sát cẩn thận hơn, nàng ngự không bay về phía trước, chỉ thấy hơn 200 mũi tên bắn ra từ phía sau tường đá kia. Diệp Tri Thu không khỏi ‘chậc’ một tiếng, trọng kiếm quét ngang, dễ dàng đẩy hết những mũi tên kia ra. Đây vốn là do đám cung thủ nhân tộc trốn ở sau tường đá bắn, một bộ phận trong đó có lực lượng tương đương với võ tu thất phẩm của nhân tộc, bọn họ dùng cường cung năm mươi thạch, tên cũng là tên nặng phá giáp. Trong mắt Diệp Tri Thu thì đám mưa tên này không đáng nhắc đến. Nhưng mà nàng lại cực kỳ khó chịu: “Đám người này hẳn là nô binh do Cự linh nuôi dưỡng, bọn họ luôn khúm núm nịnh bợ Cự linh, nhưng gặp nhân tộc thì lại rất hung hăng.” Trong mấy vạn năm nay, bộ lạc Cự linh ở Bất Chu sơn đã thu thập lượng lớn công pháp võ đạo của nhân tộc Thần Châu, giao cho nô bộc tu luyện. Có người nói hạn mức cao nhất chỉ là thất phẩm, vượt qua cấp độ này sẽ bị Cự linh giết chết. Mặt Sở Hi Thanh thì lại lạnh nhạt, hắn nhìn lướt qua đám nô binh đang căng thẳng ở dưới tường đá kia, sau đó lại nhìn ba Cự linh ở trước quảng trường kia một chút. Sau đó hắn lắc đầu, ngự không bay về một phía khác: “Đi thôi, nơi này không hoan nghênh chúng ta.” Không chỉ Cự linh và nô binh cảnh giác lo sợ về bọn họ, mà những thôn dân bình thường kia nhìn thấy bọn họ cũng mang theo ý sợ hãi và lo lắng. Diệp Tri Thu híp mắt lại, tiếp tục nhìn chằm chằm vào ‘luyện sắt phường’ kia, trong mắt lóe lên một tia sát ý lạnh lẽo. Sau đó nàng hừ một tiếng, rồi đuổi theo bóng người Sở Hi Thanh. Nhưng khi bay theo Sở Hi Thanh về phía nam, tâm trạng của Diệp Tri Thu vẫn không tốt lắm. Sở Hi Thanh cũng phát hiện ra, hắn bình tĩnh mở miệng khuyên nhủ: “Giáo đầu, giết chết ba con Cự linh kia cũng không khó, giải quyết đám nô binh kia cũng rất dễ dàng, vấn đề là sau đó. Sau đó mới là phiền phức, ngươi và ta đều không có hơi sức để giải quyết.” “Tất nhiên là ta biết.” Diệp Tri Thu không khỏi hít một hơi. Bọn họ chém giết thì vui sướng, nhưng sẽ để lại hậu hoạn. Việc này chắc chắn sẽ liên lụy đến những thôn dân trong trấn kia, sẽ mang lại tai họa ngậm đầu cho tòa thôn trấn này. Đám Cự linh kia căn bản không coi nô bộc nhân tộc là người, sau đó nhất định sẽ phát tiết lên người đám thôn dân này. Đám người trong thôn trấn này đã đứng ở biên giới của vách núi, tháng ngày trôi qua rất khổ sở, không cần phải đẩy một bọn họ cái. Đám người này cũng không phải là tự nguyện trở thành nô lệ của Cự linh, mà là không còn lựa chọn nào khác. Diệp Tri Thu cũng vì mình không thể ra sức, cho nên mới khó chịu. Điệp Tri Thu nghiến răng, nắm chặt tay nói: “Kiến Nguyên đế chết tiệt! Nếu như Bá Võ Vương - Tần Mộc Ca còn tại thế, nói không chừng chúng ta còn có thể đánh đến chân núi Bất Chu sơn này.”