“Giết!” Sau khi Sở Hi Thanh lui lại bảy bước, liền múa đao tấn công, làm cho bốn trượng phía trước biến thành một mảnh mưa máu, máu tươi tung tóe. Cánh tay, trường đao, cộng thêm đao cương của hắn, có thể bao phủ trong phạm vi bốn trượng phía trước. Sáu võ tu giáp đen trong phạm vi này đều bị một đao kết thúc. Chiến giáp, đao kiếm và tất cả những pháp môn của những người này, đều như thùng rỗng kêu to ở trước mặt Sở Hi Thanh, tất cả đều yếu ớt và mỏng manh như tờ giấy, không đỡ nổi một đòn! Khi Sở Hi Thanh chém giết kẻ địch, hắn lại hồn nhiên không biết, trong mắt thiếu nữ áo trắng giống như đang ngẩn ngơ ở phía sau hắn, lại hiện ra một vệt sát cơ lạnh lẽo. Một luồng kiếm ý lạnh lẽo đang ngưng tụ trong tay áo của nàng. Sở Hi Thanh chỉ cảm thấy một luồng lạnh lẽo không tên làm cho nội tâm mình hoảng hốt, tựa như có chuyện gì đó cực kỳ bất lợi sắp sửa phát sinh. Đúng lúc này, Sở Hi Thanh nhìn thấy một đạo ánh sáng màu máu đánh thẳng về phía thiếu nữ áo trắng ở sau hắn. Đó chính là Huyết Hải thiếu giám, sau khi người này truy kích đến đây, lại không tiếp tục ra tay với Sở Hi Thanh, trái lại đổi mục tiêu thành thiếu nữ áo trắng. Hắn chém ra một ánh đao màu máu, trực tiếp bổ về phía cổ của thiếu nữ. Trong lời nói của Huyết Hải thiếu giám lại hàm chứa vẻ châm chọc: “Thú vị! Nghe đồn Vô Cực Đao Quân lãnh khốc vô tình, giết người không chớp mắt, chém giết mấy chục thiên kiêu ở trong bí cảnh thời gian, không ngờ lại là hạng người thương hương tiếc ngọc.” Sở Hi Thanh nghe vậy thì lại cười nhạo một tiếng: “Thương hương tiếc ngọc thì làm sao? Tên thái giám như ngươi thì hiểu cái trứng gì? Không đúng, ngươi không có trứng, ngay cả trứng cũng không hiểu.” Hắn thật sự không phải hạng người thương hương tiếc ngọc, càng không để ý cô bé này đẹp hay xấu. Hắn tuyệt đối không phải vì cô bé này xinh đẹp khuynh thành mà ra tay cứu giúp, mà chỉ là thấy băn khoăn, không đành lòng nàng hương tiêu ngọc vẫn ở nơi này mà thôi. Sở Hi Thanh nghĩ thầm, mình là người có tức phụ rồi, đâu phải hạng người như vậy? Tuy nhiên, hắn cũng không cần phải giải thích với tên thái giám này. Lúc này, Sở Hi Thanh đã không kịp múa đao ngăn cản, liền dứt khoát đưa tay ra, vồ vào vai của thiếu nữ áo trắng, muốn kéo nàng về phía sau. Cảm giác cảnh báo trong lòng Sở Hi Thanh lại càng mạnh hơn, nhưng hắn vẫn không do dự mà bắt lấy vai thiếu nữ. Hắn vừa tóm vừa mở miệng mắng to: “Này! Ngươi bị làm sao vậy? Thế mà còn không tỉnh lại? Muốn chết đúng không?” Sở Hi Thanh thậm chí còn dùng chân nguyên, cố gắng làm cho thiếu nữ tỉnh lại. Nếu nữ nhân này cứ tiếp tục ngây ngốc như vậy, hắn cũng không quản được nàng chết hay sống. Sức chiến đấu của Huyết Hải thiếu giám vốn đã mạnh hơn hắn không ít, còn có một đám người liều lĩnh không sợ chết giúp đỡ. Sở Hi Thanh chỉ có thể cố gắng chống đỡ, nào có thừa sức lực để chăm sóc một thiếu nữ không thể động đậy? Đấy là còn chưa nói đến cái nguy cơ trí mạng mà Thái Thượng Thông Thần đang cảnh báo kia kìa. Ngay khi tay của hắn tiếp xúc với vai của thiếu nữ, vẻ mặt Sở Hi Thanh lại sững sờ, hắn cảm giác đầu ngón tay của mình sinh ra một luồng cảm giác giống như điện giật. Mà không chỉ là điện giật, còn có một luồng khí Chí âm truyền vào, hòa vào lực lượng Thần Dương của hắn. Một chút Dương khí trong cơ thể của cũng không bị khống chế mà truyền vào người thiếu nữ áo trắng. Sở Hi Thanh không khỏi trợn tròn mắt lên, trên mặt hiện ra vẻ khó mà tin nổi: “Thần âm?” Hắn vô thức nghĩ đến, thiếu nữ trước mắt này lại nắm giữ huyết mạch Thần âm mà hệ thống đã nhắc đến! Thiếu nữ vốn đang lạnh như băng ở trước mặt hắn, lúc này hai mắt nàng lại gợn sóng, kiếm khí ngưng tụ trong tay áo lại vì thế mà sụp đổ tan rã. “Thần Dương?” Thiếu niên ở sau lưng nàng này, không chỉ kế thừa truyền thừa của Huyết Nhai Đao Quân khi xưa, lại còn nắm giữ huyết mạch Thần Dương mà ngàn tỉ người mới có một. Ánh mắt của nàng nhất thời trở nên cực kỳ phức tạp, có chút vui mừng, có nghi ngờ, có khó hiểu, cũng có buồn bực và xấu hổ. Nhưng kiếm khí trong tay thiếu nữ đã biến mất, toàn thân cũng đi theo về phía sau theo lực lượng của Sở Hi Thanh. Vẻ mặt Sở Hi Thanh vẫn tràn đầy kinh ngạc, đây là vì thiếu nữ này lại có huyết mạch Thần âm, thứ hai là cảnh báo nguy hiểm trí mạng kia bỗng nhiên biến mất tăm. Cảm giác hoảng hốt khiếp sợ kia cũng đột nhiên biến mất sạch sẽ. Làm cho Sở Hi Thanh mờ mịt không hiểu, suýt nữa cho rằng cảnh báo kia là ảo giác của mình. Nhưng hắn khó hiểu thì khó hiểu, xuất đao vẫn dứt khoát như cũ, đao nhanh như lưu quang điện xẹt. Chỉ trong khoảnh khắc mà đã chém liên tục hơn bảy mươi đao, ngăn cản Huyết Hải thiếu giám tấn công về phía thiếu nữ áo trắng. Ánh đao của hai người va chạm, tạo thành vô số tia lửa, đao cương tán loạn ra bốn phía, lại có hai tên võ tu giáp đen bị giết chết bởi đao cương mà Sở Hi Thanh phản xạ lại. Để nội tâm Sở Hi Thanh nhẹ nhõm hơn chính là, rốt cuộc thiếu nữ áo trắng này cũng lấy lại tinh thần. Nàng đã cầm kiếm lên, đứng ở sau lưng Sở Hi Thanh. Vị này còn tiện tay chém một kiếm về phía sau, thế mà lại đóng băng một võ tu ngũ phẩm. Nữ nhân này chẳng những có thực lực tự bảo vệ, mà còn là một viện binh mạnh mẽ! Sở Hi Thanh rốt cuộc cũng có thể tập trung ý chí và tinh thần của mình.