Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1189: Nhất Kiếm Khuynh Thành vs Thiên Hạ Phong Đao (4)



Khi hai người Tố Phong Đao đang chiến đấu ở ngoài hư không hỗn độn trong
Hỗn Độn điện.
Sở Hi Thanh lại nhìn vào thiếu nữ áo trắng kia.
Vừa rồi, hai người còn lại chiến hữu, kết quả bây giờ trưởng bối của hai nhà lại
đánh rồi, cảm giác có hơi lúng túng.
Thiếu nữ áo trắng lại nhìn lỗ thủng bên trong Huyền Minh điện, trong mắt lại
lóe lên một vệt sóng.
Đao đạo của nữ nhân này lại tiến vào cảnh giới siêu nhất phẩm, cũng gọi là nửa
bước Siêu Phẩm.
Sau đó, nàng lại hơi lắc đầu với vẻ tự giễu.
Đây chính là hạng tám Thiên Bảng! Vốn đã cách siêu nhất phẩm không xa rồi.
Một nữ tử dùng hai mươi bảy năm để trở thành hạng tám Thiên Bảng, bây giờ
bước vào cảnh giới siêu nhất phẩm, có gì đáng kỳ lạ sao?
Sau đó, thiếu nữ áo trắng lạnh nhạt nhìn Sở Hi Thanh một chút, rồi đi ra khỏi
cửa lớn của Huyền Minh điện, bước vào mảnh hư không hỗn độn ở bên ngoài.
Không lâu sau, bóng người của Diệp Tri Thu lại đi vào trong điện.
Nàng ngậm lấy vài phần căng thẳng và lo lắng mà nhìn Sở Hi Thanh.
“Sư đệ, ngươi không sao chứ?”
“May mắn không có việc gì.”
Sở Hi Thanh có chút hờ hững.
Hắn đang suy nghĩ đến thiếu nữ áo trắng kia, nghĩ thầm rốt cuộc thiếu nữ này có
thân phận gì?
Lúc trước hắn không suy nghĩ nhiều.
Bây giờ nghĩ lại thì Sở Hi Thanh cảm thấy nữ tử này rất có vấn đề.
Ánh mắt của Băng thành Vương nữ Trưởng Tôn Nhược Ly nhìn nàng, không
giống như đang nhìn vãn bối, cách bọn họ nói chuyện với nhau cũng không
giống.
Còn nữa, khi hắn tiếp xúc với thiếu nữ áo trắng thì Thái Thượng Thông Thần
của hắn rõ ràng là đã cảm nhận được nguy hiểm đến cực hạn, đã cảnh báo hắn
rất lâu.
Kết quả vừa tiếp xúc xong, thì báo động này đã biến mất tăm.
Lúc nãy, Sở Hi Thanh cho rằng báo động này bắt nguồn từ Băng thành Vương
nữ Trưởng Tôn Nhược Ly.
Bây giờ nghĩ lại, lẽ nào nguy hiểm bắt nguồn từ thiếu nữ áo trắng kia?
Còn nữa, nữ tử này có huyết mạch Thần âm, khiến cho hắn khá là để ý.
Diệp Tri Thu nhìn thấy dáng vẻ mất tập trung của Sở Hi Thanh, trong lòng
không khỏi sinh ra ý không vui.
Nàng ôm kiếm trước ngực: “Nhìn dáng vẻ hồn bay phách lạc này của ngươi, là
đang nghĩ đến thiếu nữ vừa rồi đúng không, nàng rất đẹp đúng không?
Khi nàng tiến vào đây, cũng đi sượt qua người thiếu nữ áo trắng kia.
“Đúng vậy, nghiêng nước nghiêng thành, quốc sắc thiên hương. . .”
Sở Hi Thanh thuận miệng trả lời, sau đó lại cảm thấy không đúng, hắn bất đắc
dĩ mà nhìn Diệp Tri Thu: “Không phải, giáo đầu, ngươi nghĩ gì thế? Ta đang
đoán thân phận của thiếu nữ kia, nói không chừng nữ tử này là một đại cao thủ.
Còn nữa, ngươi là người nhìn ra đi một đường đến bây giờ, ta là người như thế
nào, ngươi còn không biết sao?”
Diệp Tri Thu không khỏi a một tiếng, cũng không tỏ ý kiến.
Một đại cao thủ không thể khống chế nổi hàn lực của bản thân, còn để nó phiêu
tán ra bên ngoài?
Còn về phần Sở Hi Thanh là người thế nào, nàng đương nhiên biết rõ.
Thiên Lan cư còn có vài cô gái kìa.
Diệp Tri Thu cũng lười phí lời với tên háo sắc này: “Ngươi suy nghĩ gì thì tự
ngươi biết, không cần giải thích với ta. Sư tôn bảo ta chuyển cáo cho ngươi, nữ
nhân kia phát rồ rồi, muốn liều mạng với sư tôn, có lẽ bọn họ còn đánh một trận
nữa.”
“Sư tôn bảo ta dẫn ngươi đến Nhai Tí điện, đến xem tượng đá Nhai Tí do chính
tay Bàn Cổ điêu khắc.”
Sở Hi Thanh lập tức biết là Diệp Tri Thu không chịu tin lời của hắn.
Hắn âm thầm thở dài, lòng thầm nói ngươi thật sự hiểu lầm rồi.
Thế gian này không có chuyện nào bất đắc dĩ hơn chuyện người thân bạn bè của
mình hiểu lầm nhân phẩm của mình.
“Ngươi chờ một chút.”
Sở Hi Thanh quay đầu, cúi đầu thi lễ với cây Huyết tùng kia: “Đệ tử đa tạ Mộc
Kiếm Tiên che chở.”
Cây Huyết tùng kia lập tức khô héo, hầu như tất cả chất gỗ đều hóa thành bụi
rồi tiêu tán, chỉ còn lại một cành cây rơi vào trước người Sở Hi Thanh.
Sở Hi Thanh thì lại trân trọng, cẩn thận mà cất cành cây dài một thước này vào
trong tay áo.
Một cành cây này của Mộc Kiếm Tiên có thể duy trì một canh giờ.
Mà chuyện vừa rồi nói ra rất dài dòng, thật ra chỉ không đến hai khắc đồng hồ,
vì vậy cành cây này vẫn còn có thể sử dụng.
. . .
Ngay khi Sở Hi Thanh thu cành cây vào tay áo, thiếu nữ áo trắng lại đứng ở hư
không vô ngần, sắc mặt bình tĩnh nhìn Tố Phong Đao và Trưởng Tôn Nhược Ly
chiến đấu.
Một đám người ở cách đó không xa lục tục tiến lại gần, quỳ gối trước người
thiếu nữ áo trắng.
“Vương!”
Bọn họ có tướng mạo và tu vị khác nhau, nhưng đều ăn mặc chiến giáp màu bạc
độc nhất của Cực Đông Băng thành, vẻ mặt thì lại thành kính không gì sánh
được.
“Thuộc hạ vô năng, để Khư tộc và đám chuột nhắt triều đình quấy nhiễu vương,
tội đáng muôn chết!”
Thiếu nữ áo trắng lắc đầu: “Là ta để cho các ngươi đi nghiên cứu các đạo của
Bàn Cổ, không liên quan gì đến các ngươi. Huống hồ những người này có thể
quấy nhiễu ta sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com