Vương Đông Thiên mỉm cười, mắt ẩn chứa châm biếm: “Vị bệ hạ này mưu đồ rất lớn, nhưng không cần quá lo lắng. Ngươi không thấy sao, đến giờ mà vẫn không thấy bóng dáng của các đại tông phái, hoàn toàn không can thiệp vào cuộc hỗn loạn ngày hôm nay? Còn cả Nho môn nữa, bọn họ cũng chậm chạp không đến, hoàn toàn coi như không nhìn thấy, có tai như điếc?” Tư Vô Pháp bừng tỉnh. Mấy vạn năm nay, các đại thần tông và hoàng triều đều áp chế lẫn nhau, dù là trong loạn thế, cũng đừng hòng một nhà độc đại. Còn cả Nho môn tụ tập tất cả văn nhân trong thiên hạ và các thế gia lại với nhau. Bọn họ khống chế địa phương, chẳng những có lực lượng chống lại các tông phái, mà còn có thể áp chế các đời thiên tử. Nhưng ngày hôm nay, những lực lượng này đều không xuất hiện. Nguyên do phía sau đó, chẳng phải làm người ta suy nghĩ miên man sao? . . . Bên trong Chính Hòa điện, tuy Lý Trường Sinh đã thu hồi kiếm khí và sát cơ, nhưng bầu không khí nơi này vẫn lạnh như băng. Khi Lý Trường Sinh đi vào trong đại điện, liền vung tay áo lên, khiến đất đá bên trong ngưng tụ thành một cái ghế thái sư, rồi dửng dưng ngồi xuống. Mấy vị quan lớn nhất phẩm ở phía sau nhìn thấy cảnh này thì cũng không để ý, không nói một từ. Theo lễ pháp của Đại Ninh, địa vị của tông chủ các thần tông nhất phẩm, có thể sánh bằng thân vương. Vô Tướng thần tông lại là tông môn đứng đầu thiên hạ, địa vị của Lý Trường Sinh còn cao hơn mấy người khác nửa trù. Vì vậy, nếu tính ra thì hôm nay vị này mạnh mẽ xông vào hoàng cung cũng không có gì không đúng. Bên trong ‘tập lễ Đại Ninh’, các tông chủ của thần thông vốn có quyền lực gặp mặt thiên tử bất cứ lúc nào. Huống hồ bây giờ cũng không phải lúc nói đến lễ pháp. Triều đình không bằng người ta, lúc này lại nói chuyện lễ pháp với Lý Trường Sinh, há không phải tự rước lấy nhục? Lần này, Lý Trường Sinh cũng không cố ý dùng Lượng Thiên Kiếm để san bằng độ cao ngự tọa của Kiến Nguyên đế xuống bằng với mình nữa. Sau trận chiến này, vị thiên tử này nào có tư cách gì mà nhìn xuống hắn? Phóng mắt toàn bộ thiên hạ, cũng không có mấy người dám nhìn xuống hắn. Lý Trường Sinh thoải mái thong dong, cười nói: “Thì ra là người bên dưới tự ý chủ trương, như vậy bệ hạ chuẩn bị xử lý thế nào?” Kiến Nguyên đế ngồi trên ghế thì vẫn ung dung tự nhiên, ngoại trừ sắc mặt hơi tái nhợt ra, thì hầu như không có gì khác thường: “Như vậy, tông chủ cho rằng phải xử lý người này thế nào? Trẫm cũng muốn cầu xin thay cho hắn. ‘Tông đại bạn’ đã chấp chưởng đại nội Trực điện giám mấy chục năm, trong thời gian này đã hóa giải không dưới hai mươi lần ám sát, còn tự tay chém giết hơn ba mươi ma đầu trên Huyết Bảng, ngoài ra còn chém giết không ít yêu ma, công huân hiển hách. Hôm nay là do thấy trẫm uể oải, một lòng hộ chủ nên mới tạo thành hiểu lầm, kính xin tông chủ thứ lỗi.” Sắc mặt Bôn Dật Tuyệt Trần – Tông Thiên Lưu hơi thay đổi, hắn không nói một lời, chỉ cúi đầu thật sâu trước Kiến Nguyên đế. Lý Trường Sinh không khỏi âm thầm cảm khái lần nữa. Không khổ là Kiến Nguyên đế. . . Là hùng chủ sau thái tổ Đại Ninh và Thái Tông. Mình gặp phải đối thủ rồi. Hắn có chút hối hận vì lúc này không chém chết người này. Nhưng cũng phải suy nghĩ đến thái độ của năm đại thần tông còn lại, mười bảy tông phái nhị phẩm, Nho môn thế phiệt. Thiên hạ chưa loạn, Vô Tướng thần tông không thể là kẻ khởi nguồn cho đại loạn, bằng không sẽ khiến dân chúng oán hận, tất bị thiên hạ phản phệ. Khi đó, dù Vô Tướng thần tông có Mộc Kiếm Tiên bảo vệ, thì cũng khó tránh khỏi mệnh diệt vong. Đây là tội lỗi với trời, không thể chống đỡ. Kiến Nguyên đế chém giết chín con Xích Long, tự chặt long mạch, làm sao không phải một loại áp chế? Người này vừa chết, Đại Ninh nhất định sẽ diệt vong, thiên hạ sẽ rơi vào loạn thế. Vị thiên tử này dùng con dân trong thiên hạ làm con tin, để khiến cho các thế lực ném chuột sợ vỡ đồ. Nếu như là trước kia, cùng lắm thì đổi một thiên tử là được, hoàng thất Đại Ninh còn rất nhiều người, bọn họ muốn chọn kẻ nào cũng được. Nhưng mà bây giờ, lục đại thần tông lại không thể không suy nghĩ một hai. Sát ý trong lòng của Lý Trường Sinh hầu như khó có thể ngăn chặn. Chỉ cần Kiến Nguyên đế này còn trên đời, Vô Tướng thần tông sẽ hậu hoạn vô cùng. Sau đó, hắn lại nghĩ đến Sở Hi Thanh. Nếu như một năm trước, hắn nhất định sẽ chọn một thời gian thích hợp, chọn một phương pháp thích hợp để đồng quy vu tận với Kiến Nguyên đế, diệt sạch hậu hoạn cho Vô Tướng thần tông. Nhưng bây giờ. . . Lý Trường Sinh bình tĩnh thoải mái nói: “Người này đúng là có chút công với thiên hạ, bằng không Lý mỗ đã lấy tính mạng của hắn rồi. Nhưng tính cách người này vội vàng nóng nảy, là họa chứ không phải phúc với triều đình. Dù là sốt ruột hộ chủ thì cũng không thể không để ý đến quy củ của triều đình, càng không thể làm trái tâm ý của chủ. Nếu