Bá Võ - Khai Hoang

Chương 1218: Cửu Diệu Thần Luân kiếm (4)



Sở Hi Thanh nheo mắt lại, nhìn về phía Lý Trường Sinh với ánh mắt khó tin.
Hắn vừa cảm động lại chấn động.
Cái mì vắt trắng trẻo này lại trâu bò như vậy sao?
“Hành trình kinh thành này cũng không phải chỉ vì một mình hắn. Những năm
gần đây, Kiến Nguyên đế vẫn luôn chèn ép và áp chế Vô Tướng thần tông ta, ta
nhịn hắn lâu rồi. Đúng lúc tiểu Sở tìm được Mộc Kiếm Tiên, khiến ta có thể đi
ra ngoài, nên cũng muốn tìm hắn tính toán một phen.”
Lý Trường Sinh hơi đắc ý mà vuốt chòm râu ngắn dưới cằm: “Chỉ là Kiến
Nguyên đế mà thôi, hắn cho rằng chém giết Xích Long, lấy khí huyết của Xích
Long là có thể làm bậy sao? Cũng không biết Bình Thiên Kiếm của Lý mỗ đã
vô địch thiên hạ, dễ dàng phá Cửu Long Thần Thiên Thủ của hắn, giống như
dùng đao mổ trâu để giết gà.”
Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Nghe đồn tính tình của tông chủ rất ôn hòa và khiêm tốn cơ mà?
Ngự Vân Tưởng lại biết đây là di chứng sau khi sử dụng Thần Vọng kiếm.
Một quãng thời gian tiếp theo, tính cách của Lý Trường Sinh sẽ trở nên cực kỳ
ngông cuồng, thậm chí còn có ảo giác.
Nhưng đạo tâm của vị này rất kiên cố, chẳng mấy chốc sẽ khôi phục bình
thường.
Trong khi Lý Trường Sinh nói chuyện, Ngự Vân Tưởng đã khảm Đại Nhật thần
thạch vào nơi trung ương của kiếm luân: “Hoàn mỹ! Tiểu Sở, ngươi lại thử một
lần xem?”
Sau khi khảm Đại Nhật thần thạch, quả nhiên kiếm luân đã có biến hóa, toàn
thân lấp lóe kim quang, nơi trung ương có thêm một ngọn lửa trắng thiêu đốt,
tỏa ra ánh sáng như lưu ly, toàn thân như mặt trời.
Sở Hi Thanh lại ngưng thần cảm ứng một lát, sau đó liền vui mừng nói: “Đồ
tốt!”
Đại Nhật thần thạch này quả thực là vẽ rồng điểm mắt, sau khi khảm vào thì
hộp kiếm này phát sinh biến hóa rất lớn, cũng có thêm một ít công dụng.
Tác dụng chủ yếu của nó là cung cấp pháp lực chân nguyên cho chín thanh
kiếm.
Có người nói thời đại thượng cổ, Xạ Thần – Đại Nghệ đã bắn rơi chín mặt trời,
mảnh vỡ của nó hóa thành Đại Nhật thần thạch.
Bên trong nó sinh sôi lực lượng Thần dương, cung cấp cho Cửu Diệu Thần
Luân kiếm.
Còn có thể hấp thu lực lượng Dương viêm của mặt trời, chứa đựng ở bên Đại
Nhật thần thạch.
Bản thân Sở Hi Thanh cũng có thể đưa nguyên lực Thần Dương của hắn vào
trong, để bổ túc cho nó, không gian chứa đựng nguyên lực của Đại Nhật thần
thạch gần như vô cùng vô tận.
Hắn dự tính mình phải dùng ít nhất là ba mươi ngày, mới có thể làm nó đầy.
Sau khi đầy thì có thể sử dụng Cửu Diệu Thần Luân kiếm để chiến đấu trong
khoảng ba đến năm tháng.
Cái này nhìn qua có vẻ không cần thiết, Sở Hi Thanh có Vạn Cổ Thiên Thu Chi
Huyết, có thể cung cấp pháp lực chân nguyên cho chín thanh kiếm này.
Nhưng sau khi có Đại Nhật thần thạch, Cửu Diệu Thần Luân kiếm có thể tự
chiến đấu khi cách Sở Hi Thanh ngoài ngàn dặm.
Thứ này cũng ngang với một bộ phân thân hóa thể.
Còn có thể đề phòng người khác chia cắt Sở Hi Thanh và chín thanh kiếm, bù
đắp sơ hở này.
Ngoài ra, hộp kiếm còn có thể bắn ra một đạo ‘Tiên Thiên Đại Nhật thần
quang’, còn có thể điều khiển ‘Thái Dương chân hỏa’, uy lực kinh người.
Sau đó, hộp kiếm lại phát sinh biến hóa theo suy nghĩ của Sở Hi Thanh, nó biến
thành một tạo hình giống như chiếc thuyền, nhưng lại tựa như một thanh kiếm
lớn, có thể nói là thuyền kiếm.
Thuyền kiếm dài khoảng bảy thước, rộng ba thước.
Sở Hi Thanh có thể đặt trên lên đó, thi triển năng lực Dương độn trong thiên
phú Thần Dương, nhân khí hợp nhất, đạt đến tốc độ kinh người.
Đáng tiếc là kiếm chu này quá nhỏ, Sở Hi Thanh chỉ có thể dẫn theo một người
đi đón gió với hắn.
Sau đó, tâm thần Sở Hi Thanh hơi động, khiến hộp kiếm lại biến thành một hình
dạng như mặt thuẫn.
Sở Hi Thanh ngạc nhiên không thôi: “Lại còn có thể biến thành thuẫn?”
“Trong những cành tùng này, chẳng những có ‘Thái Sơ tinh anh’ và ‘Thái Hư
Thần Kiếp tinh kim’, mà còn có Vĩnh Hằng chân ý của Mộc Kiếm Tiên. Dù là
võ tu Siêu Phẩm cũng khó có thể phá hủy, vì vậy ta đã tăng thêm một hình thái
kiếm thuẫn, nói không chừng sau này sẽ có tác dụng.”
Ngự Vân Tưởng vừa vuốt râu vừa đắc ý nói: “Vì hộp kiếm này, tông môn đã
tiêu tốn rất nhiều. Chất liệu của nó chỉ thua kém những cành tùng này một hai
trù mà thôi. Vì vậy năng lực phòng hộ của nó vượt xa tưởng tượng của ngươi.
Nếu như sau này ngươi gặp phải lực lượng không thể chống lại, có thể dùng nó
để chống đỡ.”
Sở Hi Thanh nghĩ thầm, đây mới gọi là pháp khí nha, hắn chân thành thi lễ về
phía Ngự Vân Tưởng: “Đệ tử đa tạ Ngự đại trưởng lão, để ngài vất vả rồi.”
Ngự Vân Tưởng cười ha ha: “Nếu ngươi thật sự cảm kích ta, vậy chớ làm hỏng
thân thể của mình. Máu nguyên dương của ngươi, không chỉ có thể dùng để
luyện khí, mà còn có thể luyện đan nữa. Nếu lão Vương sát vách mà biết được
thân đồng tử của ngươi, không biết sẽ vui mừng đến mức nào.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com