Mà lúc này, xương cốt của Sở Hi Thanh không ngừng truyền ra những tiếng nổ vang như xào đậu tương. Nếu như nhìn kỹ hơn, sẽ phát hiện da thịt của hắn còn có hoa văn, có màu trắng nhạt và ánh kim loại đang quanh quẩn. Lửa trắng là Nghịch Thần Chi Hỏa của Sở Vân Vân, những ánh kim loại kia là ngoại cương của Sở Hi Thanh. Sở Hi Thanh đang dùng hết mười một viên Kim Thân Đan mà Tào Hiên đưa cho, ba ngày trước, hắn đã tu luyện Cửu Luyện Cực Nguyên Tử Kim Thân lên đến tầng thứ ba, bắt đầu có thể cô đọng cương lực. Ngọn lửa trắng kia thiêu đốt trên người Sở Hi Thanh tầm nửa khắc, hắn liền không tự chủ được mà nhíu mày, khuôn mặt vặn vẹo. Nghịch Thần Chi Hỏa này thiêu đốt xương tủy của hắn, đang thay đổi cấu tạo của tất cả máu thịt và lục phủ ngũ tạng của hắn, từ đó có thể biết Sở Hi Thanh đang chịu nổi đau đớn như thế nào. Ngay khi Sở Hi Thanh dùng toàn lực để nhẫn nhịn, Sở Vân Vân lại thu bàn tay đang đặt sau lưng Sở Hi Thanh về, tất cả lửa trắng cũng biến mất. Toàn thân Sở Hi Thanh buông lỏng, loại cảm giác đau xót như bị hút tủy kia cũng biến mất. Trên mặt Sở Hi Thanh lại lộ ra vài phần oán giận: “Ta còn có thể chống đỡ thêm một chút.” Hắn không phải kẻ cuồng bị tra tấn, hắn cam nguyện nhận nỗi đau đớn đó là vì chỉ có Nghịch Thần Chi Hỏa mới có thể giúp hắn tăng lên nhanh chóng. Sở Vân Vân chỉ đốt hắn hai mươi ngày, liền để cho tốc độ xuất đao của Sở Hi Thanh tăng thêm một phần mười. Đấy là còn chưa nói đến chuyện Nghịch Thần Chi Hỏa có thể trợ giúp và cường hóa cho Kim thân Bá thể của hắn. “Không cần thiết.” Sở Vân Vân không để ý đến Sở Hi Thanh, nàng cầm cột cờ Nghịch Thần Kỳ đi ra ngoài, tiện tay ném cái cột cờ này vào trong góc viện. “Mọi việc đều là tốt quá hóa dở, bị Nghịch Thần Chi Hỏa đốt quá lâu cũng không tốt. Tương lai còn dài, chúng ta cứ từ từ tiến lên, từng bước từng bước một, ngươi đừng nghĩ đến chuyện ăn một lần thành mập mạp.” Nàng liếc mắt nhìn Sở Hi Thanh một cái. Người này chính là điển hình của kiểu người muốn ăn một hơi thành mập mạp. Ngoài có một con kênh đào, lại còn muốn nuốt mấy nhà địa chủ cường hào có thực lực mạnh nhất của trấn Tây Sơn. Còn cả bảy trăm bang chúng của Tây Sơn Đường kia nữa. Nếu chỉ tính sức chiến đấu cá nhân và trang bị, thì đã không kém hơn biên quân phương bắc rồi. Tuy nhiên, Sở Vân Vân cũng không có tư cách nói Sở Hi Thanh. Trong lòng nàng cũng đang có một đám lửa, muốn dùng tất cả sức lực để trở lại đỉnh cao. Đòi một câu trả lời cho chính mình, cũng là cho đám đồng đội đã chết trận ở Lạc Phượng Sơn. Bởi vậy, Sở Vân Vân cũng không can thiệp, nàng cũng vui vẻ khi nhìn thấy cảnh này. Sở Hi Thanh thì lại cầm thanh Thiền Dực đao ma văn lên, bỗng nhiên bổ vào cánh tay của mình. Hắn dùng bốn phần sức mạnh, ba phần tốc độ, nhưng chỉ chém ra một vệt trắng ở trên cánh tay của mình. Sở Hi Thanh lại không hài lòng lắm: “Cái cương lực này vẫn không ra thể thống gì cả, chỉ cần đao của đối thủ nhanh hơn một chút, thì cương lực của ta sẽ không kịp phản ứng.” Sở Vân Vân nhìn vệt trắng kia một chút, không khỏi lắc đầu: “Ngoại công tầng ba mà có hiệu quả như ngươi thì đã rất đáng quý rồi. Nếu như phối hợp với một cái áo giáp khá một chút, thì võ tu thất phẩm hạ bình thường cũng khó đánh xuyên qua cương lực của ngươi.” “Ít nhất thì bây giờ ám khí bình thường đã không thể làm gì ngươi, ngoại trừ Thuần Dương ra thì ngươi không có thiên phú về Bá thể nào cả, ngươi còn muốn thế nào nữa?” Trong số thiên phú huyết mạch của Sở Hi Thanh, ngoại trừ Thuần Dương ra, thì cũng chỉ có Thần Thương và Táng Thiên là có dính một ít đến ngoại công và Bá thể. Không đúng, Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân của Sở Hi Thanh cũng có dính một ít. Nếu như thức tỉnh môn thiên phú này đến cấp bậc cao hơn, có thể ngưng tụ lực lượng thời gian, hòa vào trong Kim thân Bá thể, làm được bất tử bất diệt, Kim Cương Bất Hoại. Nhưng Sở Vân Vân đánh giá là, sau khi Quang âm Thuấn Ảnh Chi Thân lên cấp mười thì mới có khả năng này, mà đây còn là tối thiểu nhất. Sở Hi Thanh lại nở nụ cười ‘khà khà’, lòng thầm nói tốt nhất là người khác đánh thế nào cũng không đánh được mình, còn mình thì vung đao lên là có thể chém chết đối phương. Phải công thủ vô địch như Vũ Liệt thiên vương mới là vương đạo! Tốt nhất là có thể chiến đấu thời gian dài giống như Bá Võ Vương nữa! Có người nói, ngày xưa Vũ Liệt thiên vương bị một đám thần linh mạnh mẽ dây dưa đến chết trong một tràng thần kiếp. A… Còn phải tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao nữa, như vậy thì không sợ quần chiến rồi. Chém sạch giết sạch tất cả thần linh giáng thế giống như Huyết Nhai Đao Quân. Tốt nhất là có thêm một môn độn pháp vô song nữa, vậy chính là một chiến sĩ hoàn mỹ không có khuyết điểm rồi.