Quận Giang Nam, châu thành Đông Châu, Luận Võ Lâu. Kế nhiệm Luận Võ Lâu Đông Châu là tứ phẩm Tần Cơ học sĩ Vương Triều Dương, hắn đang cau mày nhìn quyển Thiên Cơ Võ Phổ trong tay. Quyển Thiên Cơ Võ Phổ này đã được phát hành nửa ngày. Vương Triều Dương mượn tài nguyên trong lầu, chỉ dùng nửa ngày là đã lấy được một quyển Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới nhất ở cách đây mấy vạn dặm. Thói đời chính là quỷ dị như vậy đấy. Thiên Cơ Các bị triều đình cấm đoán chèn ép, nhưng thứ mà triều đình càng cố gắng cấm đoán, thì bách tính dân gian lại càng tin tưởng hơn. Thiên Cơ Võ Phổ bị cấm hơn trăm năm, nhưng danh dự và lượng tiêu thụ bây giờ lại vượt xa so với hơn trăm năm trước. Người của Luận Võ Lâu bọn họ, không thể không coi Thiên Cơ Các thành đối thủ mạnh mẽ nhất, cho nên dành rất nhiều sự quan tâm vào mỗi một kỳ Thiên Cơ Võ Phổ. Lúc này, thứ khiến tâm trạng của Vương Triều Dương không tốt, chính là bảng danh sách Thần Tú Thập Kiệt đao kia. Đám người Thiên Cơ Các kia muốn làm gì? Sở Hi Thanh chỉ là người xếp hạng 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, thế mà đám người này lại đưa Sở Hi Thanh vào Thần Tú Thập Kiệt đao? Là cho rằng Luận Võ Lâu Đông Châu đánh giá thấp thực lực của Sở Hi Thanh, hay cho rằng bọn họ có mắt không tròng, không biết nhìn người? Lẽ nào có lí đó! Đúng lúc này, một cô gái xinh đẹp ăn mặc quan bào ngũ phẩm đi vào phòng của hắn. Đó là phó lâu chủ Luận Võ Lâu Đông Châu, nắm giữ Đông quán, Tạ Chân Khanh. Sau khi Tạ Chân Khanh đi vào, tùy tiện chắp tay thi lễ với Vương Triều Dương một cái: “Học sĩ đại nhân! Hạ quan vừa có công vụ ở bên ngoài, thứ lỗi cho hạ quan đến muộn.” Khi nàng vừa trở về, thì vị Vương Triều Dương gọi đến đây rồi. Mà khi Tạ Chân Khanh thi lễ, thì đã nhìn thấy quyển Thiên Cơ Võ Phổ ở trong tay Vương Triều Dương. Đuôi lông mày của nàng nhất thời nhếch lên. Đây là Thiên Cơ Võ Phổ kỳ mới nhất? Hôm nay mới là ngày hai mươi chín tháng hai, Thiên Cơ Các sửa bản thảo nhanh như vậy sao? “Không cần đa lễ.” Vương Triều Dương khoát tay áo một cái. Hắn nhận ra ánh mắt của Tạ Chân Khanh, lúc này liền đặt Thiên Cơ Võ Phổ trong tay lên bàn, mỉm cười nói: “Đây là kỳ Thiên Cơ Võ Phổ mới nhất, Tạ quán chủ còn chưa xem qua đúng không? Lần này có một chuyện bất ngờ, chính là Sở Hi Thanh kia, được Thiên Cơ Các đưa vào Thần Tú Thập Kiệt đao. Ngươi nói có buồn cười hay không?” Tạ Chân Khanh nghe vậy thì sững sờ. Sở Hi Thanh vào Thần Tú Thập Kiệt đao rồi? Chuyện gì thế này? Đám người Thiên Cơ Các nghĩ thế nào vậy? Đầu óc bị nước vào sao? Trên mặt nàng lại không có biểu cảm, vẻ mặt lạnh nhạt như cũ: “Thuộc hạ còn chưa kịp xem qua, nhưng Sở Hi Thanh xếp hạng 29 trên Đông Châu - Thanh Vân Bảng, thì quả thật là có hơi đánh giá thấp hắn.” Lúc trước, khi Vương Triều Dương mới lên nhậm chức, thì Tạ Chân Khanh đã định cho Sở Hi Thanh lên vị trí thứ 19 trên Thanh Vân Bảng. Nàng cho rằng thực lực bây giờ của Sở Hi Thanh, có thể gánh nổi cái vị trí này, cũng biết Sở Hi Thanh nóng lòng thành danh, ý ở Thanh Vân Tổng Bảng, hòng chiếm được danh ngạch bay thẳng lên đệ tử nội môn của Vô Tướng thần tông. Tạ Chân Khanh nể tình gương mặt kia của Sở Hi Thanh, cho nên cũng có ý muốn giúp hắn một tay. Còn về phần xung đột giữa hai người, Tạ Chân Khanh đã quên gần hết rồi. Mỹ nhân bị giẫm lên mặt thì làm sao bây giờ? Đương nhiên là tha thứ cho hắn. . . Tuy nhiên, xếp hạng mà Tạ Chân Khanh định ra, lại bị Vương Triều Dương đè xuống thứ 29. Lý do của vị Thần Cơ học sĩ này là, một con cháu bình dân, không cần đánh giá quá cao. Hắn cho rằng Sở Hi Thanh quật khởi quá nhanh, tuy rằng chiến tích bây giờ rất tốt, uy chấn Tú Thủy, nhưng lại không có nội tình. Những năm qua, thực sự là có rất nhiều ví dụ giống như Sở Hi Thanh, chỉ tỏa sáng một thời gian, sau đó lại suy tàn nhanh chóng, tựa như sao băng. Hơn nữa, tuy rằng Nhai Tí đao ý của Sở Hi Thanh có năng lực ép ngàn người, nhưng trong chiến đấu một đối một, thì còn không có chiến tích nào đáng nào, còn chưa từng gặp cao thủ mạnh mẽ nào cả. Ba tháng vừa qua, người này chưa từng gặp phải cao thủ trên Thanh Vân Bảng, nên không thể đánh giá chính xác được. Bảng danh sách của Luận Võ Lâu bọn họ, nhất định phải để lại đường lui.. Tạ Chân Khanh lại khịt mũi coi thường. Lý do của đối phương rất đường hoàng, làm cho nàng không thể nói gì. Tuy nhiên, đây chỉ là một phương thức để Vương Triều Dương lập uy mà thôi. Hắn muốn dùng cách này để lập quyền uy của mình tại Luận Võ Lâu Đông Châu. Đổi thành người khác thì có lẽ sẽ nhịn. Tạ Chân Khanh lại là người kiêu ngạo thế nào chứ? Nàng vẫn không cho vị thủ trưởng này sắc mặt tốt. Nhưng mà thời điểm này, Tạ Chân Khanh không khỏi lo lắng thay cho Sở Hi Thanh. Tên kia hộ tống bạn đi vạn dặm, hành động hộ tống cha con Tả gia đến kinh thành của Sở Hi Thanh, đã truyền đến cả châu thành. Võ lâm và giới trí thức hai quận Tú Thủy và Giang Nam, phàm là người nghe thấy chuyện này, thì đều đưa ngón tay cái lên, than thở vị thiếu niên Bá Đao kia quả là nghĩa bạc vân thiên, là một nhân vật có tiếng tăm.