Càng chó cắn áo rách chính là, mấy con đường trên Tây Sơn do Đơn gia trông coi cũng bị tấn công, tin phù cầu viện bay không ngừng. Đầy đủ năm ngàn tên tặc phỉ đang tấn công Quỷ Khốc hạp. Chủ đề mà mọi người đang tranh luận, chính là nên cứu nơi nào trước. “Tất nhiên là Quỷ Khốc hạp quan trọng hơn, một khi đám tặc phỉ kia lao ra khỏi Tây Sơn, hậu quả khó có thể tưởng tượng! Toàn bộ cục diện sẽ tan vỡ.” “Quỷ Khốc hạp tất nhiên là quan trọng, nhưng Trịnh gia thôn lại không quan trọng sao? Bốn phân đàn của chúng ta ở trong Tây sơn đã chạy đi cứu viện, bên kia chỉ có sáu trăm cung đao, nghe nói Trịnh gia thôn còn chưa được cải tạo xong.” “Hiện giờ chỉ có thể chia binh, cố gắng cứu cả hai.” “Chia binh? Chia binh chỉ có thể bị Thẩm gia tiêu diệt từng bộ phận, để các huynh đệ chết oan chết uổng.” “Hoặc là chúng ta có thể cầu viện với tổng đà Thiết Kỳ Bang?” “Vô dụng thôi, chủ lực của Thiết Kỳ Bang đang ở thượng du trên quận Tầm Dương, bây giờ chỉ còn một ít người trấn thủ tại tổng đà, chỉ có thể nhìn chằm chằm thành Tú Thủy.” Lúc này, Lục Loạn Ly ngồi ở vị trí ghế đầu thì lại có vẻ mặt hơi khác thường. Đám cãi vã kịch liệt nhất ở nơi này, tất cả đều là gian tế nội quỷ. Bọn họ tranh chấp đến mặt đỏ bừng đến tận mang tai, tất cả đều lo lắng cho cơ nghiệp của Tây Sơn Đường. Những người có thân phận không thành vấn đề, thì lại tương đối yên tĩnh. Lý Thần Sơn ngồi bên cạnh Lục Loạn Ly thì cũng nhíu chặt mày, lông mày đã thành hình chữ xuyên. Lý Thần Sơn cảm thấy chọn bên nào cũng không ổn cho lắm, Tây Sơn Đường bây giờ đang rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan. Đúng lúc này, Sở Vân Vân mặc một bộ giáp da đi vào bên trong đại sảnh. Nàng trực tiếp đi đến chính giữa đại sảnh rồi dừng lại, quét mắt nhìn mọi người nơi này. Nói đến cũng kỳ lạ, rõ ràng là Sở Vân Vân vẫn thản nhiên như không, không có biểu cảm gì, cũng không nói chuyện. Nhưng toàn bộ đại sảnh từ từ yên tĩnh lại, bầu không khí trong đại sảnh cũng trở lên đông lạnh xơ xác. Một thiếu nữ ốm yếu không đến mười bốn tuổi này, lại đang tỏa ra một khí thế kinh người, khiến cho nguyên thần của tất cả mọi người đều cảm thấy áp lực. “Lập tức xuất binh đến Trịnh gia thôn! Tất cả phân đàn trong đường khẩu, tất cả bang chúng đều phải xuất chinh, trận chiến này, Tây Sơn Đường chúng ta sẽ không giữ lại chút nào.” Giọng nói của Sở Vân Vân lạnh nhạt lại bình tĩnh, từng câu từng chữ rõ ràng: “Lỗ Bình Nguyên, ngươi đi trước một bước, thông báo cho tất cả các thôn thợ săn, để bọn họ tụ tập tại rừng trái cây phía sau Trịnh gia thôn. Trong vòng hai canh giờ, ta muốn nhìn thấy bảy ngàn cây cung đao của Tây Sơn ở trong rừng trái cây đó. Chúng ta đã đáp ứng sẽ bảo vệ bọn họ, nhưng chính bọn họ cũng phải ra sắc.” Vẻ mặt Lỗ Bình Nguyên trở nên nghiêm túc, sau khi đứng lên vâng mệnh, hắn liền vội vã đi ra khỏi đại sảnh. Trước khi Sở Hi Thanh rời đi, hắn đã dặn dò là Sở Vân Vân sẽ chủ trì tất cả sự vụ của Tây Sơn Đường. Dưới cái nhìn của hắn, Sở Vân Vân là người thân duy nhất của Sở Hi Thanh, làm việc này là danh chính ngôn thuận. Sau đó, Sở Vân Vân lại đưa mắt nhìn về phía Chu Lương Thần: “Chu huynh, ngươi phụ trách chiêu mộ binh lính của các địa chủ cường hào, sau khi chỉnh binh xong thì đi theo sau. Ta không cầu đám người này có thể tham gia chiến đấu, chỉ cần coi chừng bọn họ không làm loạn khi chúng ta đi chiến đấu là được.” Chu Lương Thần nghe vậy thì có hơi không tình nguyện, dựa vào cái gì mà mỗi lần có đánh nhau thì đều không có phần của hắn? Hắn vốn muốn lên tiếng từ chối, nhưng khi chạm vào ánh mắt của Sở Vân Vân, thì hắn đã bình tĩnh lại. Chu Lương Thần nhìn thấy tin tưởng và sự phó thác ở trong mắt của Sở Vân Vân. Hắn đột nhiên ý thức được, trong tất cả đàn chủ của Tây Sơn Đường, mình là người phù hợp nhất để làm chuyện này. Chỉ có thân phận con trai tưởng Chu gia của hắn, mới có thể làm cho đám địa chủ cường hào kia kiêng dè. Tây Sơn Đường cũng không muốn phụ lòng sự tin tưởng này của Sở Vân Vân. Tuy nhiên một cái chớp mắt tiếp theo, trong đại sảnh lại có người đứng lên, ngờ vực hỏi: “Đường chủ tạm quyền, cứu Trịnh gia thôn tất nhiên là chuyện đương nhiên, nhưng bên phía Quỷ Khốc hạp thì phải làm sao? Lực lượng của Đơn gia không đủ, mà lại chiến ý không nhiều, bọn họ có thể thủ được bao lâu chứ?” “Tạm thời không cần để ý đến Quỷ Khốc hạp, lệnh cho Đơn gia chủ thủ vững là được.” Sở Vân Vân nhẹ nhàng nhìn ra bên ngoài, trong mắt chứa vài phần ý lạnh: “Tây Sơn Đường chúng ta không bại, Đơn gia không dám phản chiến. Mấu chốt của trận chiến này, vẫn là Trịnh gia thôn, chỉ cần phá tan đám quận quân mà Thẩm gia điều đến, vậy tất cả đều sẽ được giải quyết.” Lục Loạn Ly sững sờ nhìn Sở Vân Vân, nàng cảm thấy khí thế của Sở tiểu muội lúc này rất tốt, ung dung tự nhiên, bày mưu nghĩ kế, lại như đại tướng quân đang chỉ huy thiên quân vạn mã.