Lúc này, Thẩm gia chỉ có thể điều động ba ngàn gia binh, bốn ngàn thanh niên trai tráng, đó là nhiều nhất. Trước mặt 1400 bang chúng và 7500 cây cung đao của Tây Sơn Đường, quả thực là lấy trứng chọi đá. Dù cho thêm cả Long gia và Thượng Quan gia, thì cũng chưa chắc có thể đẩy lùi Tây Sơn Đường. Binh lực của ba nhà bọn họ thì đủ, nhưng sĩ khí của Tây Sơn Đường đang rất cao, tốt nhất là không nên đánh vào lúc này. Có lẽ Long Hành và Thượng Quan Thần Hạo cũng sẽ không phát rồ cùng hắn. Gia binh và gia tướng nhà bọn họ, đều là dùng tiền bạc để nuôi dưỡng, hai người này sao dám điên cùng hắn? Sao dám tiêu hao thực lực của mình? Giờ phút này, điều Thẩm Chu muốn làm nhất, chính là bắt được ba tên Chỉ huy sứ của quận quân đã bỏ chạy kia. Ba tên phế vật này, sao lại ngu đến mức làm bảy ngàn binh mã chết dưới núi Hắc Hùng chứ? Sau lưng Thẩm Chu, sắc mặt của Thượng Quan Thần Hạo và Long Hành cũng tái xanh, từng người đều trầm ngâm không nói. -Thế mà Tây Sơn Đường lại tháng! -7500 cây cung đao trên Tây Sơn lại có thể sắc bén như vậy! -Đơn gia lại có thể bảo vệ Quỷ Khốc hạp? -Tặc phỉ Tây Sơn tan tác, Mông Vân Sơn và Kinh Hồng Đao – Hạ Thanh Thiên họa loạn Tây Sơn mười năm, thế mà cũng chết ở Quỷ Khốc hạp? -Quận úy Thẩm Chu sắp mất chức, không có quận quân giúp đỡ, không có tặc phỉ áo chế, bọn họ nên làm gì để chèn ép Tây Sơn Đường, nên làm gì để kiềm chế Thiết Kỳ Bang? -Bọn họ đã không thể ngăn cản Tây Sơn Đường đào kênh đào. Sở Hi Thanh có tài lực của kênh đào, cộng thêm 7500 thợ săn kia, đến khi đó bọn họ phải làm thế nào để đối kháng với Tây Sơn Đường? Vô số y nghĩ xuất hiện ở trong đầu của bọn họ, khiến cho lồng ngực của bọn họ bị đè nén, buồn bực mất tập trung. Vì trận chiến ngày hôm nay, ba người đã mưu tính gần hai mươi ngày, thế mà lại thua cả bàn. Bọn họ không chỉ không thể đánh đổ Tây Sơn Đường, trái lại còn làm mất năng lực kiềm chế Tây Sơn Đường. Một lát sau, Thẩm Chu rốt cuộc cũng hoàn hồn, lại đưa mắt nhìn ra phía ngoài tường thành: “Có người nói người khống chế Tây Sơn Đường bây giờ, chính là Sở Vân Vân kia, một thuật tu bát phẩm mà thôi, chúng ta có thể liên thủ, đánh chết nữ tử này!” Long Hành cau mày không nói gì, hắn nhận ra dụng tâm hiểm ác của Thẩm Chu, nhưng vì thân phận của mình, nên không tiện nói thẳng. Thượng Quan Thần Hạo thì hơi lắc đầu: “Tây Sơn Đường có hai vị bán yêu có sức chiến đấu ngũ phẩm, đều cực mạnh. Hơn nữa, bắt đầu từ sáng sớm ngày hôm nay, Thiết Cuồng Nhân đã đích thân tọa trấn tại bến tàu phía đông thành, có người nói hắn đã giết chết năm mươi tên cướp sông, kích phát Thiết Huyết Phù Đồ rồi.” “Hơn nữa, giết nữ tử này cũng vô dụng, căn bản của Tây Sơn Đường là Sở Hi Thanh, chỉ cần Sở Hi Thanh không chết, Tây Sơn Đường sẽ không tan rã. Hành động này chỉ có thể làm cho Sở Hi Thanh tức giận, ép hắn cá chết lưới rách với chúng ta.” Ánh mắt Thẩm Chu lóe lên, sau đó khôi phục yên tĩnh. Làm Sở Hi Thanh tức giận, cá chết lưới rách với cả ba nhà, đây chính là mục đích của Thẩm Chu. Chỉ có như vậy, mới có thể ép Thượng Quan Thần Hạo và Long Hành toàn lực giúp đỡ Thẩm gia, đánh với Tây Sơn Đường một trận. Tuy nhiên, hắn nghe thấy Thượng Quan Thần Hạo nói lời này, cũng biết là ý tưởng này của mình không thể thành công. “Thẩm huynh chớ lo lắng!” Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo lạnh lùng: “Tuy rằng tình hình bây giờ rất gian nan, nhưng cũng không phải là không có biện pháp ứng phó. Ngoài ra, chúng ta sẽ dùng hết sức để bảo vệ chức quận úy cho Thẩm huynh. Tất cả tổn thất và chi phí khơi thông quan hệ, sẽ do Thượng Quan gia và Long gia chịu một nửa. Chờ sau đó chúng ta trở về phủ rồi sẽ thương lượng tỉ mỉ.” Long Hành vốn có chút không tình nguyện. Quận quân Tú Thủy tổn thất tận bảy ngày người! Tổn thất này nên bù kiểu gì? Cộng thêm tiền khơi thông quan hệ nữa, hai ba trăm vạn lượng bạc là còn chưa đủ, vậy Long gia bọn họ phải bỏ bao nhiêu tiền? Sau đó, Long Hành cũng không nói gì cả, nếu không có sự giúp đỡ của quận quân, không có quyền lực trong tay quận úy Thẩm chu, vậy ba nhà bọn họ thậm chí còn không có sức để duy trì thế cân bằng với Thiết Kỳ Bang. Nhưng vào lúc này, vẻ mặt Long Hành hơi động, nhìn về phía bóng người ngự không mà đến ở cách đó không xa. Đó là một người đàn ông trung niên, giữa trán có một nốt ruồi chu sa. Dáng người hắn trung đẳng, ăn mặc một bộ quan bào ngũ phẩm. Người này ngự không trên bầu trời đêm, rơi xuống cột cờ trên tường thành, nhìn về phía đại quân của Tây Sơn Đường, rồi trầm ngâm không nói gì. Long Hành lập tức nhận ra người này, chính là Thái thú Tư Không Thiện của bản quận! Hắn hơi nhướng mày, sau đó liền nhìn nhau với hai người bên cạnh. Trong mắt ba người đều không hiện mà cùng hiện lên một tia kì dị và mong chờ.