Hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai đều khá là vui mừng. Khi bọn họ đến gặp Sở Hi Thanh, cũng không ngờ chuyến này có thể kết bạn với một nhân vật như Tư Hoàng Tuyền. Phía sau vị Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền này, chính là một Thiên Bảng và một Địa Bảng, bối cảnh rất cứng. Bản thân Tư Hoàng Tuyền cũng là một siêu thiên kiêu trên Thanh Vân Tổng Bảng. Hơn nữa, trên phố có lời đồn đại, chỉ cần vị Thiết Tu La – Tư Hoàng Tuyền này thu hồi lục phủ ngũ tạng, thiên phú sẽ đuổi sát Bá Võ Vương ngày xưa, tương lai có hi vọng Thiên Bảng. Đây chính là một mối quan hệ rất nặng. Tuy nhiên, tính cách của Tư Hoàng Tuyền lại cao ngạo bất quần, rất ít nói. Tư Hoàng Tuyền bây giờ cũng không có dạ dày, cho nên không thể ăn đồ ăn. Hom nay, tuy là hắn làm chủ mở tiệc mời khách, nhưng lại chỉ có thể nhìn mấy người Sở Hi Thanh ăn, khiến cho mấy người trên bàn cũng thấy hơi bất tiện. Chỉ có Sở Hi Thanh và Kế Tiễn Tiễn là hoàn toàn không để ý, toàn bộ quá trình đều ăn miếng thịt to, uống chén rượu lớn, ăn như gió cuốn mây tan. Sở Hi Thanh cũng là một kẻ tham ăn, rất thích ân một ít món ngon mới lạ. Thế giới này có rất nhiều món ăn, đều là thế giới hiện đại không có, các món ngon này để cho hắn mở mang tầm mắt. Kế Tiễn Tiễn thì lại dửng dưng như không. Dù sao nàng cũng là người sống trên núi nha, không hiểu lễ phép mới là bình thường. Tư Hoàng Tuyền nhìn hai người ăn như hùm như soi, trong mắt lại hiện ra vẻ sung sướng. Tư Hoàng Tuyền ghét nhất là người ngoài nhìn mình với ánh mắt khác thường, còn kiêng kị hay lo ngại với hắn. Những người này nhìn như là đang đồng tình hắn, quan tâm cảm nhận của hắn, nhưng mà lại để cho Tư Hoàng Tuyền không chịu nổi. Hắn cũng không phải tàn tật, sớm muộn gì hắn cũng lấy lại tất cả những bộ phận kia. Hắn không cần bất cứ ai đồng tình. Ngay khi rượu qua ba vòng, Ngô Mị Nương cầm chén rượu lên, vẻ mặt nghiêm nghị nói với Sở Hi Thanh: “Sở đường chủ, Mị Nương mời ngươi một chút! Đây là vì cảm ơn ngươi đã chăm sóc Thanh Vân, cũng là vì bồi tội. Ngày xưa Mị Nương không biết cách làm người của đường chủ, từng nhiều lần nói xấu trước mặt Thanh Vân.” “Trong cuộc chiến Tri Vị Cư ở Cổ Thị tập lúc trước, Mị Nương còn cố tình đuổi Thanh Vân đi, không chỉ ngồi nhìn đường chủ chém giết, càng khiến cho đường chủ mất hết trợ giúp. Hiện nay, Mị Nương lại biết mình mới là tiểu nhân, suýt nữa làm bạn thân của Thanh Vân mất mạng.” Trong lòng nàng vô cùng xấu hổ. Ngô Mị Nương không ngờ được, khi Tả gia gặp khó khăn thì Sở Hi Thanh sẽ đứng ra, dốc hết sức lực để hộ tống cha con Tả gia vào kinh. Lần này, nàng đã mời Độ Vân Lai, cộng thêm một Tư Không Hinh, nhưng nếu như không có Sở Hi Thanh và thuộc hạ của hắn, và cả con sát thi Hà La Ngư kia, thì cha con Tả gia tuyệt đối không thể bình an vào kinh. Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, cụng chán với Ngô Mị Nương: “Dễ nói! Mị Nương tuy là nữ nhân, nhưng tính cách lại khiến Sở mỗ rất bội phục. Ngươi và ta có chút hiểu lầm, không cần nói đến? Nếu như Mị Nương có băn khoăn, vậy có thể giúp Tây Sơn Đường ta một tay trên phương diện chiến đồ và tình báo là được.” Năng lực của Lỗ Bình Nguyên cũng rất không tầm thường, nhưng hắn bị giới hạn bởi nhân thủ và tài lực, mạng lưới tình báo không thể bao phủ toàn bộ quận Tú Thủy. “Mị Nương nào dám từ chối?” Ngô Mị Nương khẽ mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng noãn: “Sau này, người của Tây Sơn Đường các ngươi đến chỗ ta vẽ chiến đồ, ta sẽ giảm giá 30%. Nhưng sau này, cũng mong Tây Sơn Đường trông nom Chiến Văn Các của ta nhiều hơn.” Trước kia, bề ngoài thì Chiến Văn Các của nàng được quận thừa Tả Thiên Lộ che chở. Nhưng bây giờ Tả gia đã gặp rủi ro, Ngô Mị Nương tự nhiên phải tìm chỗ dựa khác. Tây Sơn Đường rất thích hợp. Hiện giờ, thanh thế của Thiết Kỳ Bang rất mạnh mẽ, mà Tây Sơn Đường của Sở Hi Thanh lại độc bá Tây Sơn, ngoài ra còn ăn tất cả nhân thủ và võ đài của Tả Thanh Vân ở Miếu thị, thế lực cực kỳ mạnh mẽ, đã vượt qua Long gia trong thành, đủ để làm cho đám đạo chích phải kinh sợ. “Nên như vậy!” Sở Hi Thanh dứt khoát đáp ứng, sau đó quay đầu, cảm ơn hai huynh đệ Hồ Khản và Hồ Lai. Từ khi Thiên Cơ Võ Phổ phát hành, điểm võ đạo của hắn đã tăng gần một trăm bảy mươi vạn, đấy là còn chưa tính số điểm hắn mua Thái Thượng Thông Thần lục giai. Đây đều là công lao của anh em nhà họ Hồ này. Hai huynh đệ này vốn còn hơi thấp thỏm. Sở Hi Thanh dùng tiền mời bọn họ giúp hắn dương danh, nhưng lại không nói muốn leo lên Thần Tú Thập Kiệt đao. Hành động mạo hiểm của bọn họ, không chỉ làm cho tình cảnh của bản thân trở nên lúng túng, mà cũng đẩy Sở Hi Thanh lên nơi đầu sóng ngọn gió. Tuy nhiên, hai người thấy Sở Hi Thanh không những không có ý trách cứ bọn họ, trái lại còn dùng giọng nói chân thành, cảm kích. Nên bọn họ cũng yên tâm