Khi Sở Hi Thanh dẫn một đám người rời khỏi Thắng Bại Lâu, có người ở phía sau hắn cau mày, thần thái hơi lo lắng bất an: “Đường chủ đại nhân, hai người này tốt xấu gì cũng là người thân của quận thừa bản quận và Án sát sứ. Ngài làm như vậy, có phải là quá không nể mặt bọn họ rồi không?” Sở Hi Thanh liếc mắt nhìn người này một chút, phát hiện đây là một thủ lĩnh ‘chia bài’ mà Tả Thanh Vân đề lại. Cái gọi là chia bài, còn được xưng là Trang hà, là người phụ trách xào bài, chia bài. . . vân vân ở trong sòng bạc. Tuy nhiên, Sở Hi Thanh đã thay đổi cách kinh doanh, Thắng Bại Lâu không còn mở sòng bạc nữa, mà chỉ làm đại lý, chia bài trong lầu chỉ phụ trách phục vụ, giúp khách quản lý và xem xem có người gian lận hay không. Sở Hi Thanh nghĩ thầm, vẫn nên cho bọn họ một câu trả lời chắc chắn, để cho những người này an tâm làm việc. Trong mắt của những dân chúng bình thường này, Án sát sứ Đông Châu chính là trời. Tuy nhiên, trước khi hắn mở miệng thì Lỗ Bình Nguyên đã lạnh nhạt nói: “Hỗn trướng! Lời này là ngươi nên hỏi sao? Còn nữa, ngươi nên gọi là Thiếu kỳ chủ!” Lỗ Bình Nguyên bây giờ phụ trách quản lý công việc ở Miếu thị. Vì vậy vị thủ lĩnh chia bài này cũng xem như là thủ hạ của hắn. Người này tự ý lên tiếng, làm cho Lỗ Bình Nguyên có hơi không vui, hắn quay sang ôm quyền với Sở Hi Thanh: “Theo ta thì hôm nay Thiếu kỳ chủ vẫn còn xử lý nhẹ. Hẳn là trực tiếp đánh gãy tay chân của Nguyên Đỉnh kia. Hiện giờ sau lưng Thiếu kỳ chủ không chỉ là Tây Sơn Đường, mà còn là toàn bộ Thiết Kỳ Bang! Nếu hôm nay Thiếu kỳ chủ nhường nhịn, mặt mũi của Tây Sơn Đường và Thiết Kỳ Bang biết để ở đâu? Hơn nữa, hai người này không biết điều, lòng tham không đấy, Thiếu kỳ chủ nhường một bước, nhất định sẽ có lần thứ hai.” “Nếu như khi đó chúng ta không cho, nhất định vẫn phải đắc tội, nếu như tiếp tục nhường nhịn, vậy mặt mũi của Thiết Kỳ Bang sẽ bị bọn họ giẫm xuống bùn đất! Sau này cũng sẽ có người vươn tay về phía chúng ta. Vị Án sát sứ Đông Châu kia đúng là rất uy phong, nhưng cũng không uy phong đến trên đầu Tây Sơn Đường chúng ta, năm trăm chiếc thuyền lớn và hơn năm vạn huynh đệ của Thiết Kỳ Bang chúng ta, cũng không phải là ăn chay.” Sở Hi Thanh nghe vậy thì cảm thấy khá kinh ngạc, giật mình nhìn Lỗ Bình Nguyên một chút. Hắn không ngờ lời nói của vị Lỗ đàn chủ này lại quá khích như vậy, đường đường là Án sát sư, nhưng trong miệng hắn lại tựa như chẳng là cái thá gì. Tuy nhiên Sở Hi Thanh cũng khá là thỏa mãn, đây là một người thông minh, nhưng tiếc là vẫn hơi nhát gan, trong lời nói vẫn còn có chút khiếp sợ. Vị thủ lĩnh chia bài kia nghe vậy thì hơi sững sờ, hắn cũng ý thức được mình nói lỡ lời, thần sắc kinh hoàng, vội vàng thi lễ: “Là tiểu nhân nghĩ sai, xin Thiếu kỳ chủ tha tội.” “Không sao!” Sở Hi Thanh hơi khoát tay, rộng lượng nói: “Lỗ đàn chủ nói rất hay, không ai được phép khinh thường Thiết Kỳ Bang ta. Như vậy việc quất roi Hạ Hầu Thâm và Nguyên Đỉnh sẽ giao cho ngươi, nhớ kỹ là phải đánh mạnh một chút!” Mặt Lỗ Bình Nguyên nhất thời đen xì, hắn đã có xúc động muốn nuốt những lời vừa nói lại rồi. Sở Hi Thanh thì lại vẻ mặt ôn hòa, hỏi thủ lĩnh chia bài: ‘Ta nhớ ngươi là thủ lĩnh chia bài của Thắng Bại Lâu, cũng là tam chưởng quỹ đúng không? Bây giờ thu nhập của chi bài trong lầu thế nào? Thái độ của mọi người ra sao?” Thu nhập của những chia bài này, chủ yếu là dựa vào lượng tiền trên sòng bạc. Sòng bạc kiếm được càng nhiều, thì bọn họ cũng kiếm được càng nhiều. Nhưng bây giờ Thắng Bại Lâu không còn làm nữa, khiến cho thu nhập của bọn họ giảm mạnh. “Thu nhập chỉ ít hơn ngày xưa một hai phần.” Mặt thủ lĩnh chia bài chất chứa ý cười: “Sau khi Thắng Bại Lâu đổi cách kinh doanh, khách đánh cược và dân cờ bạc lại nhiều hơn rất nhiều. Rất nhiều người đều cho rằng Thắng Bại Lâu chúng ta rất công bằng, nghe tên mà đến, lượng khách nhiều hơn gấp đôi so với ngày xưa.” “Hiện giờ không chỉ kiếm được tiền từ chiếu bạc, mà còn có nhiều khách thưởng bạc. Thiếu kỳ chủ còn cho phép chúng ta và thị nữ rút phần trăm từ đồ ăn và rượu, cho nên thu nhập cũng không kém hơn bao nhiêu, mọi người cũng rất vui vẻ. Ngày xưa, thu nhập đúng là rất cao, nhưng khách khứa động tí là đánh là chửi, không bằng bây giờ, vừa kiếm tiền lại vừa thoải mái.” Sở Hi Thanh tỏ vẻ hiểu rõ. Phương pháp kinh doanh của hắn ở Thắng Bại Lâu, chính là dựa theo cách kinh doanh của các quán bar và ăn đêm thời hiện đại, kiếm tiền rượu và đồ ăn với giá trên trời. Đám dân cờ bạc này mà hứng thú lên, liền không quan tâm rượu hay đồ ăn đắt như thế nào. Lỗ Bình Nguyên cũng tỏ vẻ vô cùng bội phục, chắp tay nói: “Thiếu kỳ chủ đúng là rất giỏi về kinh doanh! Danh tiếng của Thắng Bại Lâu chúng ta vẫn còn chưa lan xa, bằng không lượng khách còn phải tăng thêm một hai lần. Nhưng bàn ở trong lầu đã không đủ dùng, ta muốn thêm 150 cái bàn dài, lại mời thêm một ít thị nữ nữa.” Diện tích của Thắng Bại Lâu rất rộng lớn, thật ra còn có rất nhiều nơi để không, thừa sức bày thêm 150 cái bàn dài.