Ngày 24 tháng 4, quận thành Tú Thủy bị bao phủ bởi cơn mưa phùn mờ mịt, sương trắng tràn ngập. Tất cả mọi người đều cho rằng địa điểm mà Thiết Cuồng Nhân sẽ thăng cấp tứ phẩm, hoặc là ở Tây Sơn, hoặc là phía tây sông Thần Tú, cũng có thể là ở địa phận Thái Sơn. Dù sao thì cũng có lời đồn, Hỗn Nguyên Thiết Giáp công của Thiết Giáp môn muốn thăng cấp tứ phẩm, thì phải chôn vào trong lòng núi đá, còn phải chôn ba ngày ba đêm. Ai cũng không ngờ rằng, địa điểm mà Thiết Cuồng Nhân lựa chọn, lại nằm tại một tòa thôn trang nhỏ bằng phẳng tại giao giới giữa quận Tú Thủy và quận Hội Tịch, cách Tây Sơn 270 dặm. Trước khi chuyện xảy ra một canh giờ, thì Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch mới biết lựa chọn của Thiết Cuồng Nhân, khi đó hắn cũng cực kỳ kinh ngạc. Khi hắn dẫn nhân mã dưới trướng chạy đến tòa thôn trang tên Mi gia thôn này, lập tức quét mắt nhìn bốn phía. Nơi này là một mảnh bình nguyên vô tận, mà bên ngoài tòa thôn trang vốn thường thường không có gì lạ này, lại nổi lên một tòa pháo đài bằng đá kiên cố được khảm nạm trận pháp. Tường đá của pháp đài phải dày đến bốn trượng, tất cả đều được xây bằng Huyền Vũ hắc nham, lại được đổ bê tông và sắt lỏng. Bên trong pháo đài còn có hai mươi tòa tháp tên cao tầm mười hai trượng, trong tháp cũng bố trí trận pháp, khiến cho cung tiễn thủ ở trong đó có tầm bắn gấp bội, uy lực cũng gấp bội. Lúc này, đã có gần 3200 tinh nhuệ của Thiết Kỳ Bang tiến vào trong pháp đài, huynh đệ Thiết gia còn giấu bốn trăm binh mã ở nơi này, làm cho cả tòa pháo đài đều vững như thành đồng vách sắt. Sau khi xem xong, Lâm Thạch nhất thời hiện lên vẻ khó tin: “Kỳ chủ lựa chọn thăng cấp ở đây? Nơi này cũng có điều kiện để Hỗn Nguyên Thiết Giáp công lên tứ phẩm?” “Làm sao lại không thể? Phải nói là nơi này là một trong hai mươi bảy nơi thích hợp nhất của quận Tú Thủy.” Thiết Tiếu Sinh mặc chiến giáp Thiết Phù Đồ, bật cười một tiếng: “Mọi người chỉ biết Hỗn Nguyên Thiết Giáp công muốn thăng lên tầng mười hai thì phải vùi mình vào trong núi đá, nhưng lại không biết còn có một điều kiện tất yếu khác, đó chính là nhất định phải là núi đá có chứa đựng một lượng lớn Kim thiết chi khí.” Lâm Thạch cũng có chút suy đoán với cái này, dù sao Hỗn Nguyên Thiết Giáp công của Thiết Giáp môn cũng là môn công pháp hai hệ Kim và Thổ. Lúc này, Thiết Tiếu Sinh chỉ chỉ xuống dưới chân: “Phía dưới chúng ta chính là một ngọn núi, nó là dư mạch của Tây Sơn. Chất liệu đá ở bên dưới giống hệt với Tây Sơn, chỉ là bị chôn dưới mặt đất chứ không ló đầu ra.” “Nói không chừng, mười mấy hai mươi vạn năm sau, chỗ này sẽ có một ngọn núi lớn. Nhưng mấu chốt là nơi này có một tòa núi mỏ khoáng hắc thiết không bị người phát hiện, còn có rất nhiều Thiên Giới kim tim! Cái này rất thích hợp với Cuồng Nhân, tòa mỏ khoáng này vẫn chưa mở ra, địa khí và kim khí đều cực kỳ nồng nặc và tinh khiết.” Con ngươi Thiết Tiếu Sinh hiện lên vẻ sáng rực: “Năm xưa, chúng ta vô tình biết được chuyện này, cho nên mới lựa chọn thành lập Thiết Kỳ Bang ở quận Tú Thủy, bây giờ rốt cuộc cũng đến lúc dùng nó.” “Mỏ khoáng hắc thiết?” Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch hơi giật mình, nhìn xuống dưới chân: “Nơi này có mỏ quặng hắc thiết (sắt đen)?” “Có nhiều đến mức vượt qua khỏi sự tưởng tượng của ngươi, phạm vi chín dặm quay đây đều có, nơi nông nhất cũng cách mặt đất bảy trượng, cũng không biết tòa mỏ này sâu đến mức nào, nhưng hẳn là rất kinh người, hơn nữa chất lượng khoáng thạch còn rất cao.” Thiết Tiếu Sinh cười đắc ý, sau đó còn chỉ ra chung quanh: “Khế đất nơi này, đều nằm trong tay Thiết Kỳ Bang chúng ta. Nếu như không phải lo lắng sẽ ảnh hưởng đến địa khí nơi này, thì có thể đào con kênh của tiểu Sở đến đây. Có điều, chờ Cuồng Nhân thăng cấp tứ phẩm xong, thì lại đào cũng không muộn.” Trong lòng Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch tràn ngập sóng to gió lớn. Nếu như chỉ có mỏ khoáng hắc thiết, thì giá trị của nơi này cũng chỉ có chút tiền mà thôi. Dù sao Đông Châu cũng không thiếu hắc thiết, mà nơi này còn là địa phương hẻo lánh, giao thông khó khăn. Nhưng nếu như con kênh đào kia đi qua nơi này, vậy đó chính là một cuộc làm ăn có thu nhập mấy trăm ngàn lượng bạc một tháng. “Cho nên khi nghe thấy tiểu Sở nói muốn đào kênh, ta thực sự là vui mừng đến tột đỉnh.” Vẻ mặt Thiết Tiếu Sinh vui sướng: “Nói đến tiểu Sở, tình hình bên Tây Sơn Đường sao rồi?” “Rất tốt!” Trong mắt Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch lóe lên một vệt kỳ dị: “Vào buổi trưa hôm qua, Tây Sơn Đường đã tiêu diệt tất cả dư nghiệt của Cửu Đao Ổ và Bạch Vân Trại, sau đó dẫn binh xuôi nam. Hôm nay hắn đã đóng quân ở giữa trấn Tây Sơn và thành Tú Thủy, cũng bố trí lều trại tạm thời. Sau đó lại để thuật sư dưới trướng, dùng pháp thuật làm cho sương trắng bao phủ xung quanh thành Tú Thủy.” “Sương trắng?” Thiết Tiếu