Sắc mặt Hàn Vũ Yên nhất thời trầm xuống, vẻ lo lắng trong mắt càng nồng nặc hơn: “Đều là do ta và sư huynh ta, để ngươi bị liên lụy vào chuyện này.” “Có quan hệ gì với ngươi đâu! Tên Thiết Cuồng Nhân này cực kỳ cuồng, dã tâm bừng bừng, nếu để cho hắn thăng cấp tứ phẩm, vậy chức Thái thú này của ta cũng đừng hòng làm nữa, trừ phi là nguyện ý ngước nhìn hắn.” Tư Không Thiện nở nụ cười thản nhiên, vẻ mặt hờ hững: “Không cần lo lắng, chuyện hôm nay thắng bại đã định. Nhánh binh mã dưới trướng ta chạy đến nơi này, cũng đã chiến thắng rồi! Giờ chết của Thiết Cuồng Nhân cũng chính là hôm nay!” “Ồ?” Con ngươi của Hàn Vũ Yên sáng ngời. Nàng nhìn ra, tuy lời nói của Tư Không Thiện rất bình thản, nhưng lại rất chắc chắn và thong dong. Hàn Vũ Yên và Tư Không Thiện là vợ chồng nhiều năm, biết đây là thái độ khi Tư Không Thiện đã nắm chắc phần thắng. Nhưng đúng lúc này, ánh mắt của hai người đều bị hấp dẫn bởi động tĩnh ở phía trước. Đó là một thanh niên cao to, mặc chiến giáp màu xanh da trời, hắn cầm trọng kiếm trong tay, toàn thân tựa như trâu điên mà xông thẳng về phía quân trận của bọn họ. Hắn cũng rất điên cuồng, hoành hành ở trong đám người, nơi hắn đi qua đều là gió tanh mưa máu. Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, hắn đã chém giết hơn hai trăm người. Nhưng lúc này, đã có năm tên cao thủ lục phẩm ở trong quân xông lên, nhanh chóng bay về phía thanh niên kia. “Đó là Thiết Ngưu – Giả Đại Lực đúng không? Can đảm lắm!” Tư Không Thiện từ trên cao nhìn xuống thanh niên kia, trong mắt chứa ý thưởng thức: “Sau khi chém giết kẻ này xong, có thể an táng cho hắn.” Lúc này, hắn tiện tay phất một cái, hộp kiếm sau lưng bỗng nhiên bắn ra một đạo bạch hồng, bắn thẳng về phía Thiết Tiếu Sinh đang truy kích Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch ở trên không trung. Đạo bạch hồng kia tựa như thời gian, lại tựa như ánh sáng, lại như điện chớp. Thiết Tiếu Sinh vừa mới sinh lòng cảm ứng, thì đạo bạch hồng kia đã đến trước người. “Nát!” Thiết Tiếu Sinh gần như đã dùng toàn lực để chém xuống, trọng kiếm trong tay được Thiết Phù Đồ hỗ trợ, tốc độ kiếm đã tăng đến cực hạn. Nhưng khi trọng kiếm sắp giao phong với đạo bạch hồng kia, cái sau bỗng nhiên tả ra, phân tán thành ba mươi sáu đạo ánh kiếm màu trắng. Có một nửa trong đó bị Thiết Tiếu Sinh cản quét, một nửa còn lại thì đánh thẳng vào người Thiết Tiếu Sinh. Thiết Tiếu Sinh lấy cương lực của bản thân để chống đỡ kiếm khí, bóng người lại không chịu được mà trượt lùi về sau mười mấy trượng. Khi hắn giữ thăng bằng ở trên không trung, liền nhìn thấy bóng người của Giả Đại Lực đã bị đại quân của đối phương bao phủ. Bóng người cao lớn của hắn đã không còn hơi sức, đổ gục dưới gót sắt của kỵ binh, đầu thì lăn lông lốc về một phía, sau đó liền bị đạp thành thịt nát. Thiết Tiếu Sinh nhìn thấy một màn này, chỉ cảm thấy lồng ngực uất ức, trong miệng phun bọt máu. Lúc này, Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch đã rơi xuống phần lưng con tích dịch to lớn kia. Vết thương trên người hắn cực nặng, dòng máu phun ra từ miệng, thậm chí còn có mảnh vỡ của nội tạng. Lâm Thạch lập tức lấy một bình ngọc ra, uống sạch chất lỏng màu bạch ngọc ở trong đó, lúc này sắc mặt hắn vẫn tái xanh, quay sang nói với Thái thú Tư Không Thiện: “Chuyện phát sinh hoàn toàn khác với những gì các ngươi nói, ngươi đã nói Giả Đại Lực đã bị bên kia khống chế, hôm nay đã không còn sơ hở nào.” Tư Không Thiện nghe vậy liền mỉm cười: “Đây là bất ngờ, Huyễn Linh tông đúng là đã phái một Mị nữ đẹp nhất của bọn họ, chỉ là không ngờ tâm tính của Giả Đại Lực này rất tốt, cộng thêm thời gian quá ngắn ngủi, cho nên không thể khống chế hoàn toàn. Nhưng với kinh nghiệm của Lâm huynh, phải hiểu chuyện gì cũng có ngoài ý muốn, thế gian này không có chuyện gì vẹn toàn cả.” Lâm Thạch lập tức chú ý đến ánh mắt ác liệt tựa như lưỡi đao của Tư Không Thiện. Khí tức Lâm Thạch hơi cứng lại, lúc này mới nhớ đến sinh tử vinh nhục của mình đều nằm trong tay vị Thái thú trước mặt này. Đặc biệt là khi mình còn đang bị thương nặng. . . Giọng nói của hắn mềm nhũn: “Nhưng sau này ta phải làm gì để khống chế Thiết Kỳ Bang? Hôm nay chỉ cần có một người sống, cái chết của Thiết Cuồng Nhân sẽ không rơi vào đầu của Giả Đại Lực. Thiết Cuồng Nhân cũng đã đưa Sở Hi Thanh lên làm Thiếu kỳ chủ, dù ta có tranh như thế nào thì cũng không tranh nổi, mà Sở Hi Thanh tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ta.” Trong suy nghĩ của hắn, Giả Đại Lực vốn nên gánh cái tội danh giết chết kỳ chủ này. Nhưng mà tên khốn này, lại làm cho hắn sắp thành lại bại. Thậm chí còn để cho hắn thất bại trong việc tấn công bất ngờ, giết chết Thiết Tiếu Sinh, cướp đoạt Thiết Phù Đồ. “Chuyện ngày hôm nay thành công, ngươi còn lo lắng về Sở Hi Thanh làm gì? Đương nhiên, ngươi cũng không cần nghĩ đến Thiết Kỳ Bang nữa.” Tư Không Thiện mỉm cười, đưa một phần công văn qua: “Tuy nhiên, ta sẽ tặng ngươi một phần tiền đồ này, chỉ cần ngươi có thể kinh doanh tốt, vậy sẽ không kèm hơn kỳ chủ Thiết Kỳ Bang.”