Chu Lương Thần mặt đỏ như lửa, lửa giận công tâm: “Ý của ta chính là liều mạng với bọn họ! Thiếu kỳ chủ phất tay một cái, triệu tập người chèo thuyền và cu li ở hai bên bờ sông, cũng có thể có mấy vạn binh mã, mấy trăm chiếc thuyền lớn, chưa chắc là không thể chiến một trận.” “Không đấu lại, Thiếu kỳ chủ cũng không có uy vọng như Kỳ chủ.” Đơn Xích Linh cười khổ một tiếng, hắn tán thành chuyện rút lui: “Người chèo thuyền và cu li trong quận Tú Thủy nhận đại ân của Kỳ chủ, nhưng chưa chắc đã nghe theo Thiếu kỳ chủ. Huống hồ dưới áp lực nặng nề của quan quân triều đình, những cu li này càng sợ hãi hơn, quá nửa là không muốn nghe lệnh. Xu cát tị hung, chính là lẽ thường.” “Thiếu kỳ chủ, chúng ta rút về Tây Sơn, triều đình chưa chắc đã làm gì những người chèo thuyền và cu li kia, bọn họ chỉ là người bên ngoài của Thiết Kỳ Bang. Hơn nữa, phó kỳ chủ cũng đã truyền tin, Kỳ chủ dặn ngươi phải ‘nhẫn’.” Đơn Xích Linh suy nghĩ, chỉ cần Sở Hi Thanh tiến vào Vô Tướng thần tông, trở thành đệ tử chân truyền của Vô Tướng thần tông, như vậy Đơn gia bọn họ sẽ có hi vọng trở mình. Sở Vân Vân ngồi sau lưng Sở Hi Thanh. Nàng nghe lời nói của mọi người, lại không nói một từ. Nàng bình tĩnh nhìn bóng lưng Sở Hi Thanh, lòng thầm nói Sở Hi Thanh đối mặt với nguy cơ cỡ này, sẽ lựa chọn thế nào đây? Nhưng vào lúc này, ngoài trướng liền có tiếng nói lành lạnh của Lưu Nhược Hi truyền vào. “Thiếu kỳ chủ! Xá nhân Đô Văn Uyên Đô tiên sinh ở trong thành cầu kiến!” Chức xá nhân ở trong quận, tương đương với quan thư ký của thái thú, là một trong những phụ tá thân cận nhất của Thái thú. Sở Hi Thanh kết thúc trạng thái thất thần, giơ tay ra hiệu cho thủ vệ ở cửa. Không lâu sau, một trung niên văn sĩ cao to, da mặt đỏ thẫm, đi từ ngoài vào trong trướng. Đầu tiên, hắn liếc mắt nhìn sắc mặt của tất cả mọi người trong trướng, trong mắt liền hiện lên một tia trào phúng không dễ phát hiện. Sau đó, người này đi đến vị trí cách Sở Hi Thanh bảy bước với phong thái lỗi lạc, thi lễ về phía Sở Hi Thanh: “Xá nhân Đô Văn Uyên trong quận, gặp qua Thiếu kỳ chủ!” Sở Hi Thanh đã thu hồi vẻ bi thương trên mặt, thần sắc lạnh nhạt nhìn văn sĩ trung niên này: “Ngươi đến khuyên hàng thay cho Thái thú Tư Không Thiện?” Đô Văn Uyên nghe vậy thì hơi sững sờ, hắn không ngờ Sở Hi Thanh lại trực tiếp như vậy. Sau đó, Đô Văn Uyên cười nhạt một tiếng: “Đô mỗ đúng là mang theo thiện ý của Thái thú đại nhân đến đây. Lần này, Thái thú điều động binh mã vây giết Thiết Cuồng Nhân, là do điều tra được hai người Thiết Cuồng Nhân và Giả Đại lực có tu hành tà pháp, có quan hệ với tà mà. Trận chiến ở Mi gia trang hôm nay cũng đã xác minh việc này.” “Thế nhưng mấy ngàn bang chúng và rất nhiều cu li của Thiết Kỳ Bang là vô tội, Thái thú không muốn liên lụy người vô tội, cũng không muốn nhúng tay vào việc tranh đấu giang hồ giữa các thế gia trong thành và các ngươi, cho nên mới để ta đến truyền lời.” “Chỉ cần Sở thiếu kỳ chủ đồng ý nhường tất cả sản nghiệp ở Cổ Thị tập và bến tàu phía đông thành, còn cả một nửa cổ phần của con kênh đào kia, từ đây thủ vững Tây Sơn, như vậy Thái thú đại nhân sẽ thu binh, buông tha cho Thiết Kỳ Bang các ngươi.” Lúc này, vẻ mặt của mọi người trong trướng đều khác nhau, có một số người thì run lên, mặt hiện lên vẻ vui mừng. Một số người thì nhíu mày, vẻ mặt tức giận, bi thương và không cam lòng. Sở Hi Thanh thì lại thấy buồn cười, giọng nói thản nhiên: “Quả nhiên là đến khuyên hàng.” “Cũng có thể nói như vậy!” Đô Văn Uyên chắp tay sau lưng, thần thái ung dung tự tin. Hắn đang chờ Sở Hi Thanh mở miệng cò kè mặc cả. Dựa theo Thái thú dặn dò, kênh đào Tây Sơn có liên quan đến các thế gia ở Lâm Hải, có thể tạm thời buông tha. Nhưng tất cả sản nghiệp ở Cổ Thị tập và bến tàu phía đông, còn cả tất cả bến tàu dọc theo sông Thần Tú kia, nhất định phải nhường lại. Tình thế trước mắt, đã không có chỗ trống cho vị Thiếu kỳ chủ trẻ tuổi này cò kè mặc cả. . . Đô Văn Uyên nghĩ đến đây thì dừng lại. Hắn nhìn thấy một tia sáng lóng lánh ở bên hông của Sở Hi Thanh, sau đó hắn nhìn thấy trời đất lăn lộn và quay cuồng. Lúc này, tất cả mọi người ở trong trường đều nhìn đầu của Đô Văn Uyên lăn lông lốc trên mặt đất, còn cả đao trong tay Sở Hi Thanh, tất cả đều chấn động và thất thần. “Nhược Hi! Đưa đầu của tên này, ném vào trong thành Tú Thủy đi!” Sở Hi Thanh một cước đá đầu Đô Văn Uyên ra ngoài: “Tính tình của Sở mỗ chính là như vậy! Thà đứng chết, cũng không quỳ để sống!” “Truyền lệnh cho thuật sư, lập tức tung sương mù ra, một khắc sau, toàn quân xuất phát! Quận úy Thẩm Chu muốn chiến đúng không? Tây Sơn Đường ta liền chiến với bọn họ một trận.”