Sở Hi Thanh dự tính đến chuyện đối phương sẽ mượn gió để tán sương mù, cũng sẽ gia tăng sức gió tây nam. Tuy nhiên, bây giờ nhìn lại thì đòn sát thủ này biến thành dệt hoa trên gấm. Liên quân thế gia Tú Thủy ở đối diện cũng quá tự tin với thực lực của mình, thế mà lại không thèm xua tan sương mù ngay. Chỉ là ai có thể ngờ được? Dù là Kế Tiễn Tiễn cũng không ngờ được, một Tây Sơn Đường nho nhỏ, lại tàng long ngọa hổ đến nước này. Mà lúc này, trên tường thành đã là một mảnh kinh hoàng. Tổng cộng có mười lăm vị gia chủ, nhưng chỉ có chín người là có thể trở về thành. Cao thủ ngũ phẩm và lục phẩm, cũng chỉ có không đến một nửa là còn sống. Tuy nhiên, điều khiến cho bọn họ hoang mang chính là mưa tên che kín bầu trời kia. Mưa tên này chỉ mới là một vòng bắn, liền diệt sạch một góc bên cánh phải của liên quân Tú Thủy. Hơn một ngàn người đã bị mưa tên này bắn chết. Trong chín ngàn mũi tên kia, chỉ có một phần nhỏ là tên phá giáp. Nhưng dù là người có tu vị ngũ phẩm như Thẩm Chu và Thượng Quan Thần Hạo, lúc này nhìn thấy cũng không khỏi kiêng kị ba phần. Phía sau bọn họ thì là những tiếng quát mắng bất mãn. “Thẩm quận úy, tiếp tục như vậy thì không được, còn không mau hạ lệnh để bọn họ tản ra?” “Không tản được, không thấy đối phương còn đang ép sát sao? Một khi tản ra thì chống đỡ kiểu gì?” “Trọng nỗ của chúng ta đâu? Cung thủ của chúng ta đâu? Nhất định phải phản công!’ “Bây giờ đang là gió tây nam! Tầm bắn của chúng ta không đủ. Trừ phi là dừng việc xua tan sương mù, thì mới có biện pháp. . .” Người kia không nói tiếp. Dừng việc xua tan sương mù, đây là một hành vi còn ngu xuẩn hơn, tất cả người trên tường thành đều sẽ không đồng ý. Mọi người liền oán giận không thôi. “Vừa rồi còn là gió đông nam, vì sao gió đột nhiên đổi chiều rồi?” “Cái này phải làm sao bây giờ? Không xua tan sương mù cũng không được, mà xua tan sương mù cũng không xong. Hôm nay chúng ta tất bại, dù làm thế nào thì cũng sẽ thua.” “Ta đã nói rồi, không nên đánh ra ngoài! Khi đó nên lui vào trong thành, dựa vào thành để phòng thủ.” “Ngươi nói như vậy bao giờ? Khi đó là ai nói Tây Sơn Đường đã không còn hơi sức, phe ta tất thắng, nếu như còn không dám ứng chiến, sẽ trở thành trò cười cho người trong nghề.” Lúc này, chín ngàn thợ săn kia đã bắt đầu bắn lượt tên thứ hai. Theo một mảnh tiếng vang ‘ong ong’, màn mưa tên tối om om kia đã bay xuống, tiếp tục thu gặt sinh mệnh của liên quân thế gia Tú Thủy. Chỉ trong chốc lát, hơn bảy trăm người bị mưa tên đóng đinh trên mặt đất. Sắc mặt quận úy Thẩm Chu đã trắng bệch, mà khi lượt mưa tên thứ ba xuất hiện. Toàn thân Thẩm Chu như già đi mười tuổi: “Để người phía dưới lui đi, chúng ta thua rồi.” Thật ra thì không cần hắn hạ lệnh. Bao quát quận quân của hắn, cả Thẩm gia và Thượng Quan gia, cùng với tộc binh của các thế gia khác, đều đã thoát khỏi trận địa. Ban đầu, bọn họ còn duy trì trật tự, nhưng sau đó lại chuyển thành chạy tán loạn. “Đóng cửa thành! Hạ đá ngàn cân xuống!” Giọng nói Thẩm Chu lạnh lẽo: “Gọi vài người có tiếng nói to lớn, nói cho người bên dưới, để bọn họ đi quanh tường thành, vào thành từ phương hướng khác.” Điều này sẽ làm cho tổn thất của mọi người tăng gấp bội. Thẩm Chu lại không thể không đề phòng Tây Sơn Đường thừa cơ xông vào thành. Khi đó không chỉ có hắn xong đời, mà Thái thú, quận thừa quận Tú Thủy đều sẽ xong đời. Thẩm Chu cũng biết mình không hạ lệnh xua tan sương mù, giờ phút này đã đắc tội với tất cả thế gia trong nội thành, mà quận quân cũng tổn thất nặng nề, đây cũng là một tội danh rất lớn, hắn chắc chắn sẽ mất chức quan này. Thẩm Chu đã không thể không giữ lại một đường lui cho Thẩm gia. Sắc mặt Thượng Quan Thần Hạo cũng trắng bệch như tờ giấy, hắn dùng tay áo lau máu tươi trên khóe môi, thản nhiên nói: “Chuẩn bị một cái Càn Khôn phi kiếm, mau chóng báo kết quả của trận chiến này cho Thái thu. Lại phái một người tháo vát qua sông tìm Ngụy Lai tướng quân của quân Thiên Bình để cầu viện, để hắn nhanh qua sông! Bằng không tất cả sản nghiệp ở ngoài thành của chúng ta, chắc chắn sẽ bị hủy hoại trong một ngày.” Sau khi quận quân Tú Thủy chạy tán loạn, quân Tây Sơn cũng bắt đầu bước nhanh về phía trước. Sĩ khí của bọn họ như cầu vồng, quét ngang tất cả tướng sĩ liên quân ở dưới tường thành. Tất cả mọi người đều không đoán được kết quả này, tất cả mọi người đều đỏ bừng cả mặt, thần thái phần chấn sục sôi. Sở Hi Thanh truyền mệnh lệnh xuống dưới, lại lãnh khốc đến cực điểm, muốn bọn họ ép tất cả binh sĩ ở trước mặt phải đầu hàng. Nếu như không đầu hàng, thì giết hết, không để lại người sống! Sở Hi Thanh đoán rằng, trong thành Tú Thủy bây giờ, đã không còn binh mã nữa. Dù là có thì cũng tuyệt đối không dám ra khỏi thành chiến đấu vào giờ phút này.