Bọn họ thậm chí còn có một bộ chiến thuật. Sở Hi Thanh sẽ dùng các loại phương pháp để dụ dỗ kẻ địch đến đây, khiến cho đám cao thủ ngũ phẩm lục phẩm kia bị tách ra. Lúc này, Bộ Yên Thành sẽ xông lên chính diện, Sở Hi Thanh và Bạch Tiểu Chiêu sẽ liên thủ tấn công từ hai phía, nhanh chóng đánh giết kẻ địch. Chiến thuật này mười lần như một, từng chém giết hơn trăm người trong vòng một ngày. Tuy nhiên, hiển nhiên là kẻ địch đã học được bài học, đám sát thủ mà Sở Hi Thanh nhìn chằm chằm kia, vẫn luôn cẩn thận từng bước từng bước tiến lên. Sở Hi Thanh vừa ăn thịt, vừa làm mới võ đạo bảo khố. Lúc này, điểm huyết nguyên bên trong bảng nhân vật của hắn đã là 2531.4 điểm. Sau khi tiến vào cuộn Thái Sơn, điểm huyết nguyên của Sở Hi Thanh vẫn điên cuồng tăng lên. Số lần làm mới võ đạo bảo khố của Sở Hi Thanh, cũng tăng lên 2000 lần một ngày, chỉ mong có thể quét ra thiên phú mà mình cần, hoặc là thứ có thể dùng cho thuộc hạ. “Đúng là vô vị, nhưng vẫn phải chờ một thêm ngày. Ta muốn làm một việc trước khi trở về Tú Thủy.” Hắn nói câu này xong, lại nhìn Bộ Yên Thành với ánh mắt hàm chứa kinh dị: “Bộ huynh hẳn là xuất thân từ Ma Chiến lâu đúng không? Lần này là phụng mệnh Ma Chiến lâu đến Thiết Kỳ Bang để bảo vệ ta? Các ngươi muốn ta tạo phản như vậy sao?” Động tác của Bộ Yên Thành hơi dừng lại, sau đó liền cười đắc ý: “Thiếu kỳ chủ nhìn rõ mọi việc, Bộ mỗ đúng là xuất thân từ Ma Chiến lâu. Có điều, ngươi đừng lo, mặc dù ta phụng mệnh mà đến, nhưng nếu như đã cầm tiền bạc của ngươi, Bộ mỗ tự nhiên sẽ lấy an toàn của ngươi làm đầu, còn ngươi có tạo phản hay không, thì có quan hệ gì đến ta, Bộ mỗ cũng lười quan tâm.” Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu ngẩng đầu lên, nàng nhìn vào Bộ Yên Thành một chút, sau đó ra vẻ như không có chuyện gì mà di chuyển thân thể về phía Sở Hi Thanh. Bọn họ kề vai chiến đấu mấy ngày, Bạch Tiểu Chiêu còn tưởng rằng cái tên này là người có thể tin được. Không ngờ người này lại xuất thân từ ma môn. . . Khóe môi Sở Hi Thanh hơi cong lên, mỉm cười trào phúng: “Dù là Ma Chiến lâu muốn lấy tính mạng của ta, thì Bộ huynh cũng dốc hết sức bảo vệ ta?” “Tất nhiên!” Bộ Yên Thành nói đến đây, giọng nói như chém đinh chặt sắt, thần sắc lại thản nhiên: “Trong thời gian bảo hộ, nếu bọn họ dám gây bất lợi cho ngươi, Bộ mỗ cũng sẽ một kiếm chém qua. Chắc hẳn Thiếu kỳ chủ cũng nghe nói đến một ít quy củ của Ma Chiến lâu chúng ta. Bây giờ Bộ mỗ đang hiệu lực cho ngươi, chính là phụng ngươi như ‘Binh chủ’, không cần phải quan tâm ý nghĩ của phía trên.” “Bằng không thì vì sao mọi người lại nói Ma Chiến lâu ta là một đám năm bè bảy mảng chứ? Ngàn năm trước, thiên hạ đại loạn, đệ tử Ma Chiến lâu chia ra rất nhiều trận doanh khác nhau, tự nghe theo mệnh lệnh Binh chủ của mình, tàn sát lẫn nhau là chuyện như cơm bữa. Huống hồ, môn quy thứ nhất của Ma Chiến lâu ta, chính là tôn thờ ba vị Ma thần làm chủ, mà bây giờ. . .” Hắn ngẩng đầu lên, nhìn lên trời với vẻ phức tạp: “Ta cảm giác được, Binh Thần – Lê Tham và Chiến Thần – Táng Thiên đang nhìn chằm chằm vào người.” Sở Hi Thanh không khỏi sững sờ. Binh Thần – Lê Tham và Chiến Thần – Táng Thiên đang nhìn mình? Hắn không khỏi sởn cả tóc gái, liếc mắt nhìn về bốn phía. “Yên tâm, Chiến Thần – Táng Thiên và Binh Thần – Lê Tham quan sát rất nhiều người, chứ không phải một mình ngươi. Nhưng tương lai của Thiếu kỳ chủ ngươi, nhất định sẽ là ánh đao bóng kiếm, thiết mã lưỡi mác. Phàm là người bị ba vị thần nhìn chằm chằm, không có kẻ nào là có thể sống bình yên cả.” Bộ Yên Thành mỉm cười: “Vì vậy, có cân nhắc đến chuyện thuê ta lâu dài không? Thiếu kỳ chủ ngươi rất dũng cảm, ta rất kính phục. Các hạ có thủ đoạn lôi đình, nhưng lại không thiếu tâm địa bồ bát, ta cũng rất yêu thích. Làm việc cho ngươi, Bộ mỗ cũng cảm thấy sảng khoái thoải mái.” Sở Hi Thanh đang định trả lời, liền nghe thấy tiếng ‘hừ hừ’ truyền ra từ trong rừng rậm. Sở Hi Thanh lấy lại tinh thần, phát hiện có ba cái chân lợn rừng đã chín, Lúc này hắn lấy chân lợn nướng xuống, rồi ném về ba phương hướng ở trong rừng. Hiện giờ, hắn chẳng những phải phụ trách đồ ăn cho Bộ Yên Thành và Bạch Tiểu Chiêu, mà còn phải chăm sóc ba cái miệng ở gần đây nữa. Sức ăn của bọn họ rất mạnh, hắn đã nướng bốn con lợn rừng rồi, mà vẫn không thể để cho các nàng ăn no. Sau khi ném cho ba người Lục Loạn Ly ở trong rừng xong, Sở Hi Thanh tiếp tục tỏ vẻ ngưng trọng, hỏi Bộ Yên Thành: “Xin hỏi Bộ huynh có tu luyện ma công không? Lại có suy nghĩ gì về ma công?” Đây là mấu chốt để hắn quyết định có thuê người này hay không. “Không có!” Vẻ mặt Bộ Yên Thành kiên định lắc đầu, hai mắt của hắn còn ngậm lấy phản cảm.