Mười mấy ngày trước, tình thế của Thiết Kỳ Bang như mặt trời ban trưa. Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch là người đứng thứ tư trong bang, rốt cuộc là có lý do gì để phản bội? Vì thừa kế Thiết Kỳ Bang trong tay huynh đệ Thiết Cuồng Nhân, vì chức Chỉ huy sứ Thủy sư doanh quân Thiên Bình mà Tư Không Thiện cho, cho nên không để ý đến tình nghĩa mấy chục năm với huynh đệ Thiết gia, hạ độc phản bội? Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch tự biết chắc chắn phải chết, hắn thậm chí còn lười phản kháng lại, mặc kệ cho đao gió của Bạch Tiểu Chiêu chém lên người mình. “Vì sao?” Bóng người của hắn lảo đảo, cười tự giễu: “Cái này đều là do ngươi! Là do người đến Thiết Kỳ Bang quá muộn!” “Muộn?” Sở Hi Thanh nhướn mày lên, vẻ mặt khó hiểu. “Nếu như người gia nhập Thiết Kỳ Bang sớm hơn năm tháng, thì làm sao lại đến mức này? Ta sẽ không sinh ra ý phản bội, Thiết Cuồng Nhân cũng sẽ không chết!” Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch cười khà khà như tên thần kinh thất thường: “Tư Không Thiện đa mưu túc trí, một năm trước đã bố trí kế hoạch diệt trừ kuf chủ! Thiết Cuồng Nhân không nghe ta khuyên, nhất định phải giúp đám cu ly và người chèo thuyền ở Tú Thủy, nhất định phải đối đầu với các thế gia và hiệu buôn ở Tú Thủy, khiến cho Thiết Kỳ Bang bốn phía đều là địch. Hắn còn muốn thăng cấp tứ phẩm, quả thực là nằm mơ!’ “Mà Lâm Thạch ta còn có người nhà, há có thể chôn cùng Thiết Kỳ Bang? Ngày xưa Sùng Châu Thủy sư doanh đại loạn, Lâm mỗ đã cửa nát nhà tan một lần, chẳng lẽ còn muốn nhìn thấy người nhà chết hết lần nữa? Đáng tiếc! Đáng tiếc! Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi không gia nhập Thiết Kỳ Bang sớm hơn một chút, để cho Lâm mỗ nhìn thấy hi vọng?” “Thì ra là như vậy.” Ánh mắt Sở Hi Thanh hơi u ám, lòng thầm nói hóa ra Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch đã phản bội từ trước khi hắn gia nhập Thiết Kỳ Bang rồi! Trong lòng hắn càng hận kẻ này hơn, trường đao trong tay lập tức lóe lên một cái. Theo một đạo ánh đao mà mắt thường khó có thể nhìn thấy lướt qua, đầu của Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch nhất thời bay cao mấy trượng, cuối cùng rơi vào trong tay Sở Hi Thanh. Sau đó, Sở Hi Thanh phất tay áo một cái, cầm đầu người của Tùng Phong Kiếm – Lâm Thạch bay về phía ngoài thủy trại. “Chư vị, nên đi rồi!” Hắn biết thể lực của Kế Tiễn Tiễn bắt đầu yếu dần, đã không áp chế được đệ tử chân truyền Lang Thiên Trung của Huyết Bức sơn. Diệp Tri Thu cũng đang nỗ lực chống lại Huyết Phong Kiếm – Lý Đạo Quy. Lục Loạn Ly thì đúng là có thể chém giết đại quản gia Tư Không Bàn nhà Thái thú Tư Không Thiện, nhưng lại có khả năng bại lộ thân phận của nàng. Bản thân Sở Hi Thanh thì nhìn như uy phong bá đạo, liên tục chém giết kẻ địch. Nhưng cột tuổi thọ trong bảng nhân vật của hắn, đã giảm xuống 197 ngày. Trạng thái Táng Thiên Chi Vũ này, hầu như cứ trôi qua một cái hô hấp, là có thể tiêu hao non nửa ngày tuổi thọ của hắn. Sở Hi Thanh vất vả lắm mới kéo tuổi thọ lên gần một năm, giờ phút này đã tiêu hao gần một phần ba. Vì vậy, hắn vừa rút lui vừa lấy một viên Thần Huyết Quy Nguyên Đan ở trong kho chứa đồ ra, rồi dứt khoát nuốt vào. Viên thần đan của hệ thống này, quả nhiên là rất thần kỳ, Sở Hi Thanh chỉ chạy băng băng ba trăm trượng trên mặt sông, vết thương trên cơ thể đã khôi phục năm sáu phần, chân nguyên và khí huyết đã đạt đến trạng thái mạnh nhất. Mà Táng Thiên Chi Vũ (nặng) trong cột trạng thái, cũng đã biến hóa thành Táng Thiên Chi Vũ (nhẹ). Lúc này, Bát Tí Kim Cương Kiếm – Bộ Yên Thành cũng đuổi theo sau, hắn cười ha ha: “Trận chiến này thực sự là quá sảng khoái! Không ngờ kỳ chỉ lại có thể thật sự chém đầu của Lâm Thạch trong đầm rồng hang hổ! Phần can đảm này, phần hào hiệp dũng mãnh này, thực sự là hiếm có!” Hắn nói đến chỗ này, ánh mắt hơi co lại, chú ý đến huyết diễm đang thiêu đốt ở quanh người Sở Hi Thanh. Ánh mắt ss Bát Tí Kim Cương Kiếm – Bộ Yên Thành lại hiện lên vẻ mừng rỡ, kính nể và hâm mộ. “Chúc mừng kỳ chủ! Táng Thiên và Lê Tham đã quan tâm đến người nhiều thêm một bước rồi.” Trận chiến ngày hôm nay, hắn cũng lọt vào mắt xanh của Chiến Thần – Táng Thiên và Binh Thần – Lê Tham, làm cho hai môn thiên phú huyết mạch này tiến thêm một bước. Nhưng cái này còn lâu với so được với Sở Hi Thanh. Sở Hi Thanh cũng chú ý đến biến hóa ở trong bảng nhân vật của mình. ---Táng Thiên (lục giai). Sở Hi Thanh không khỏi cảm thấy kinh ngạc, thiên phú Táng Thiên của hắn lại tăng đến lục giai. Ngoài ra, hắn phát hiện trong thanh trạng thái của mình, có thêm bốn chữ ‘Lê Tham chi nhãn’. Lê Tham chi nhãn: Ngươi đã được Binh Thần – Lê Tham quan tâm, sử dụng bất kỳ binh khí pháp khí kim loại nào, cũng có thể kích phát Canh kim chi khí thêm một bước, khiến cho binh khí tăng hai thành uy lực. Ánh mắt Sở Hi Thanh hơi co lại, hắn không biết sự ‘quan tâm’ của Binh Thần – Lê Tham này, rốt cuộc là chuyện tốt hay là chuyện xấu với hắn nữa. Chỗ tốt là uy lực đao cương của hắn sẽ tăng mạnh, chỗ xấu là bị một Ma thần nhìn chằm chằm tại mọi lúc mọi nơi.