Cánh tay sắt cũ của Thượng Quan Thần Hạo đã bị cao thủ thần bí đánh nổ, đây là đồ dự bị, uy lực kém xa trước kia, nhưng nó vẫn giúp hắn cản được một đòn trí mạng của Bạch Tiểu Chiêu. Sau đó, Bạch Tiểu Chiêu hóa thành một cơn lốc xoáy, mạnh mẽ đánh về phía trước, cương khí của một người một thú giao phong, nhất thời giằng co giữa không trung. Sau đó, ngay một cái chớp mắt tiếp theo, Sở Hi Thanh đã một đao đâm vào trái tim của Thượng Quan Thần Hạo từ phía sau. Hắn khẽ thở dài: “Xem ra cha con Thượng Quan gia chủ các ngươi, nhất định là phải chết trong tay ta!” Thượng Quan Thần Hạo muốn rách cả mí mắt, nơi khóe mắt còn có huyết lệ. Con trai Thượng Quan Long Tiễn của hắn, quả nhiên là chết trong tay Sở Hi Thanh. Hắn dùng tất cả sức lực còn lại để đánh về phía sau. Nhưng mà Sở Hi Thanh ở phía sau đã nhảy đến bên trái của Thượng Quan Thần Hạo. Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao trong tay hắn bay lên, chém đầu của Thượng Quan Thần Hạo xuống. Theo đầu của Thượng Quan Thần Hạo bay lên không. Sở Hi Thanh lại nhìn đao trong tay mà thở dài. Thanh Tốn Phong Chấn Lôi đao đi theo hắn mấy tháng này, trên thân đao đã tràn đầy vết rạn nứt, không ngờ đã đến thời điểm chết già rồi. Thật sự là đáng tiếc. . . Cũng vào lúc này, bóng người Kiếm Tàng Phong bỗng nhiên xuất hiện, rơi xuống bên người Sở Hi Thanh. Hắn nhìn thi thể của Thượng Quan Thần Hạo, cảm khái một câu: “Vị Thượng Quan gia chủ này cũng coi như là nhân vật có tiếng tăm trong vùng Đông Châu, trong vòng hai năm có hi vọng đột phá đến tứ phẩm, không ngờ hắn lại chết trong tay ngươi. Theo một trình độ nào đó, cũng có thể coi là thần thông không bằng số trời.” Sở Hi Thanh thì lại cười khinh thường: “Tất cả đều là do cha con bọn họ gieo gió gặt bão, quá kiêu ngạo mà thôi. Dù cho không có ta, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ chết trong tay người khác.” Vì vậy, nên làm người vẫn phải như vị Kiếm sư huynh này, nên ‘cẩu’ liền ‘cẩu’. Nếu không phải hệ thống không cho phép, thì hắn cũng có thể thâm tàng bất lộ rồi. Sau đó, hắn nhìn Kiếm Tàng Phong với vẻ nghi ngờ: “Kiếm sư huynh đến đây là để áp trận cho ta sao?” Thật ra thì không cần thiết, Kế Tiễn Tiễn đang ở gần đây rồi! Bây giờ hắn đã dùng tổng cộng hai mươi bốn tấm thẻ thần thông Gần Mực Thì Đen, vị Thiên nha Cẩm y vệ này lại đen thêm một chút rồi. “Làm sao có thể? Thực lực của ngươi bây giờ, không đến mức không chống nổi tình cảnh này.” Kiếm Tàng Phong khẽ lắc đầu: “Lần này, ta chạy đến đây là để báo một tin tốt cho ngươi.” “Tin tốt?” Sở Hi Thanh không khỏi a một tiếng, nhìn Kiếm Tàng Phong với ánh mắt khó hiểu. Là tin tức tốt gì mà Kiếm Tàng Phong cố tình chạy đến đây, mà không dùng tin phù, hoặc là Càn Khôn phi kiếm để truyền tin. Khóe môi Kiếm Tàng Phong lại hơi cong lên, trong mắt lộ ra vài phần cổ quái: “Vừa nãy, cách đây không lâu, đặc sứ Huyết Nhai ở kinh thành đã truyền tin về bản sơn, nói hắn rốt cuộc tìm được truyền nhân Thần Ý Xúc Tử Đao mà Huyết Nhai thần đao cảm ứng được! Người này xuất thân Kinh Tây Sở thị, Huyết Nhai Bàn đã hiện chín vòng linh quang.” Sở Hi Thanh nghe vậy thì sững sờ. Hắn nghĩ thầm, thế gian này còn có người thứ hai có thể tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao sao? Mà bốn chữ ‘Kinh Tây Sở thị’ kia, lại càng làm cho hắn cả kinh. Hắn hơi nhướng mày lên: “Sư huynh, xin hỏi tông môn sẽ xử lý việc này thế nào?” “Việc này rất kỳ quái, hơn nữa Huyết Nhai thần đao đã nhận chủ rồi.” Kiếm Tàng Phong cười híp mắt, nói: “Tông môn cũng vui khi thấy cái này, đây cũng là một tin tức cực tốt đối với ngươi.” . . . Khi Sở Hi Thanh chém giết Thượng Quan Thần Hạo, Thiết Tiếu Sinh và Bát Tí Kim Cương Kiếm – Bộ Yên Thành cũng đang chém giết với Thái thú Tư Không Thiện. Tốc độ thân pháp của Bộ Yên Thành tương đường với Tư Không Thiện, lúc này đang toàn lực dây dưa, quấy rầy, chặn đánh. Hắn giống như một phiên bản khác của Bạch Tiểu Chiêu vậy. Rất ít khi giao phong chính diện với Tư Không Thiện, mục đích chỉ là làm cho Tư Không Thiện chậm lại, không cho hắn chạy thoát. Thiết Tiếu Sinh thì lại kém hơn một chút, hắn không tiếc tất cả, dùng toàn lực để giao thủ với Tư Không Thiện, đánh sống đánh chết! Thiết Tiếu Sinh dùng tất cả chân nguyên, tất cả khí huyết của bản thân, thậm chí là tất cả bản nguyên. Phía sau hắn hiện lên bóng của Lê Tham, hầu như mỗi một đao đều dùng toàn lực, đao cương như cầu vồng, đao ý như núi, hoàn toàn không cân nhắc chuyện phòng ngự, mục đích chỉ có đả thương đối thủ, không tiếc tất cả để giết chết Tư Không Thiện. Tư Không Thiện thì lại dùng toàn lực để bỏ chạy, hắn cầm thanh huyết kiếm bé nhỏ màu đỏ loét trong tay, thân hình như quỷ mị, lúc trái lúc phải, lúc trên lúc dưới, cố gắng thoát khỏi Bộ Yên Thành, hắn tuyệt đối không muốn cứng đối cứng với Thiết Tiếu Sinh. Hộp kiếm sau lưng Tư Không Thiện cũng phun ra vô số kiếm khí.