Làm trọng tài cho hai người Sở Hi Thanh và Sở Mính, vẫn là Tử Mi Đao – Mộc Chiêu Quang. Lúc trước, hắn bị Chúc Không Minh tính toán một lần, nhưng cũng phản ứng kịp, liên thủ với Thiên thị và Địa thị của Tam Bình cư sĩ, cùng nhau tru diệt Chúc Không Minh, cứu vãn một chút danh dự, nhưng rốt cuộc thì vẫn là mất mặt mũi trước đồng đạo giang hồ. Vì vậy, khi Sở Mính mời thì Mộc Chiêu Quang đáp ứng lại ngay, nghĩ muốn dùng cuộc chiến này để vãn hồi danh dự của mình. Trước khi bắt đầu so tài luận bàn, Sở Mính đang nói chuyện với lão bộc của mình. “Tiểu thư, ngươi có hơi lỗ mãng rồi!” Lão bộc chống quải trượng đầu rồng, diện mạo khoảng bảy mươi, khuôn mặt nhăn nhúm, nhíu mày nói: “Quốc công đã thông báo với ngươi, bảo ngươi gia nhập Vô Tướng thần tông xong, cẩn thận mưu đồ rồi mới hành động. Người này có thể giải quyết Chúc Không Minh bằng một đao, có thể thấy đao pháp và huyết mạch đều cực kỳ mạnh mẽ, khi chưa nhìn thấu sâu cạn của hắn, tùy tiện gây chiến tuyệt đối không phải cử chỉ sáng suốt.” Sở Mính lại không thèm để ý: “Vậy thì thế nào? Hắn chỉ là một thất phẩm hạ mà thôi, Chúc Không Minh cũng chẳng ra gì cả. Tu vị của ta cao hơn hắn một phẩm rưỡi, nếu như vậy mà con thua, vậy ta còn gọi siêu thiên kiêu gì, gọi là Huyết Nhai thánh truyền gì?” Nàng ngồi tại ghế thứ tư trên Thần Tú Thập Kiệt kiếm, chỉ là vì quanh năm trà trộn trong cung, không thường xuyên ra tay mà thôi. Con gái của công chúa và quốc công đương triều, đương nhiên sẽ không trà trộn với đám người giang hồ kia rồi. Thật ra không có nhiều người trên giang hồ hiểu rõ thực lực chân chính của nàng. “Thôi!” Lão bộc nghĩ việc đã đến nước này, đã không thể dừng trận đấu này nữa rồi. Hắn khẽ lắc đầu: “Tốc độ đao của người này hẳn là cực nhanh, lát nữa tiểu thư có thể thử lấy lực để phá.” Sở Mính nghe vậy thì gật đầu. Nàng cũng nghĩ như vậy, lấy lực ép người. Tuy rằng Sở Mính không cảm thấy thực lực của Sở Hi Thanh cao đến đâu, nhưng dù là đứa trẻ ba tuổi trên giang hồ cũng biết đạo lý ‘sư tử vồ thỏ cũng phải dùng toàn lực’. Sở Mính sẽ không vì khinh thường mà nương tay hay giữ lại. “Nhưng tiểu thư vẫn phải cẩn thận một chút.” Lão bộc quét mắt nhìn đám người chung quanh: “Từ khi chúng ta lên thuyền đến nay, vẫn luôn có người đang nhòm ngó chúng ta.” Sở Mính không khỏi rùng mình: “Là vì ta là Huyết Nhai thánh truyền sao?” Nàng không ngờ mình vừa mới leo lên thuyền, thì đã bị người nhìn chằm chằm rồi. “Không phải!” Lão bộc lắc đầu, trong mắt hiện ra một tia lăng lệ và kiêng kị: “Là người quen cũ của chúng ta, một tên dư nghiệt còn sót lại của chủ mạch Sở gia. Ta cảm thấy hắn có sát ý với tiểu thư, xem ra những người này là muốn không chết không thôi với quốc công rồi.” Mấy chục người kia đều là tử sĩ tinh anh mà gia chủ cũ đã chọn lựa, rất chịu ơn huệ của chủ mạch. Gia chủ cũ vì che chở con trai trưởng Sở Tranh, nên đã ra sức bồi dưỡng những tử sĩ này. Có người nói, một người trong đó đã lên tam phẩm hạ, có thiên phí tiếp cận cập Siêu thiên trụ, là một trong những kẻ địch mà quốc công e ngại nhất. Vì vậy, dù là hắn thì cũng không thể không kiêng kị ba phần. May mắn chính là, người ở hắn nhìn thấy ở trên thuyền, chỉ là một nhân vật không quan trọng trong đám tử sĩ của chủ mạch, tu vị chỉ là tứ phẩm thượng. Lão bộc tự nhận mình còn có thể ứng phó. Đây hẳn là vì chuyện Sở Mính được chọn là Huyết Nhai thánh truyền vẫn chưa truyền bá rộng rãi. Bằng không thì những người kia nhất định sẽ không tiếc tất cả, dùng mọi giá để giết chết Sở Mính. Sở Mính nghe vậy thì sững sờ, sau đó lại lộ ra vẻ tức giận: “Đám người này đúng là dai như đỉa! Sở Tranh đã tuẫn táng với Tần Mộc Ca, đây là ý chỉ của bệ hạ, Sở gia sao dám cãi lời?” “Huống hồ, cái dáng vẻ ốm yếu kia của Sở Tranh, cũng không sống nổi mấy năm, phụ thân cũng đã hứa hẹn, sẽ thờ cúng Sở Tranh, nhưng bọn họ vẫn còn hận chúng ta?” Huống hồ, với cục diện ngày hôm nay, chỉ có khi nào cha nàng khống chế được hai thần khí truyền thừa của Sở gia, thì mới có thể bảo vệ toàn bộ Kinh Tây Sở thị. Nếu như Sở Tranh không chết, Kinh Tây Sở thị chắc chắn là tai họa ngập đầu, những người này chỉ biết lo cho Sở Tranh, chỉ biết chủ mạch. Lão bộc không nói gì, cũng không biết trả lời thế nào. Hắn nhớ ngày xưa, vị gia chủ kia có ơn tri ngộ với quốc công đại nhân, hơn nữa còn trợ giúp rất nhiều. Sau khi gia chủ cũ qua đời, Sở Như Lai không chỉ tiếp nhận chức vị quốc công của chủ mạch Sở gia, mà còn kế thừa gia nghiệp ngàn năm của Kinh Tây Sở thị, kế thừa chức gia chủ Sở gia. Kết quả một năm trước, khi thiên tử để Sở Tranh tuẫn táng thì quốc công đại nhân lại không phản kháng, biết thời biết thế, tự mình lo liệu trận Minh hôn kia. Loại phẩm hạnh như vậy, bốn chữ ‘vong ân phụ nghĩa’ cũng không hình dung nổi. Người ta hận tứ phòng của quốc công đại nhân, thậm chí hận toàn bộ Kinh Tây Sở thị cũng là có đạo lý.