Tốc độ rút kiếm của Sở Mính nhanh như sao băng, vượt qua Chúc Không Minh ít nhất hai lần. Đao kiếm của hai người va chạm ở giữa không trung, phát ra một tiếng ‘cheng’. Tuy rằng đao của Sở Hi Thanh nhanh hơn Sở Mính hai đường, nhưng lại kém hơn về mặt sức mạnh, toàn thân bị kiếm lực của Sở Mính ép cho lùi ba thước. Sau đó, kiếm của Sở MÍnh lại như những ngôi sao băng mà đâm thẳng về phía Sở Hi Thanh, liên tục giao phong với Sở Hi Thanh, phát ra những tiếng leng keng. “Ngươi có thể dùng tu vị thất phẩm hạ để đỡ mười kiếm của ta, đao pháp và thiên phú huyết mạch quả nhiên là rất tốt.” Sở Mính đâm mười kiếm, hầu như mỗi kiếm đều khiến Sở Hi Thanh lùi lại một bước. Tuy nhiên, Sở Hi Thanh lùi thì lùi, nhưng phòng thủ vẫn có kết cấu, nghiêm ngặt không kẽ hở. Điều này khiến Sở Mính cảm thấy hứng thú hơn, chiến ý tăng mạnh. Toàn thân nàng tựa như hóa thành bầu trời đêm vô ngần, những đạo kiếm quang kia thì lại như những ngôi sao trên bầu trời đêm, như mưa sao băng đánh vào trước người Sở Hi Thanh. Trong nháy mắt đã đâm hơn ba mươi kiếm. Ngay khi Sở Hi Thanh bị ép phải lùi bốn mươi ba bước, kiếm thế của Sở Mính bỗng nhiên biến đổi, sau lưng hiện ra một Bạch Chúc Tinh cung cực lớn! Sở Hi Thanh cầm Kim Ngọc Lương Duyên đao, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thế giới này có tứ linh, nhưng không có tứ tượng. Chư thiên tinh thần bị mười hai vị cự thần phân chia, hóa thành thập nhị tinh cung, Bạch Chúc chính là một trong số đó, nó đạo diện cho lực lượng ‘Kim’. Đây là cực chiêu truyền thừa gia truyền Chư Thiên Tinh Lạc Kiếm của Kinh Tây Sở thị: Chư Thiên Tinh Lạc - Bạch Chúc! Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lùng, hóa đao thành kính. Thần Phong Minh Kính Đao – Hồi Quang Phản Chiếu! Giữa hai người nhất thời phát ra một tiếng ‘cheng’, tia lửa tung tóe. Trên mặt Sở Mính hiện lên vẻ không thể nào tin nổi. Nàng vẫn luôn phòng bị phản xạ của Nhai Tí, nhưng sau khi dùng bốn mươi ba kiếm mà vẫn không bị phản xạ, thì Sở Mính đã có chút thả lỏng. Nhưng đúng vào thời điểm này, Sở Hi Thanh lại phản xạ toàn bộ cực chiêu của nàng, hơn nữa còn lẫn cả chân nguyên của hắn vào trong đó, làm cho cỗ kiếm khí kia càng đáng sợ hơn. “Coong!” Sở Mính đột nhiên không kịp chuẩn bị, khi kiếm khí đến vị trí ba thước trước cổ nàng, thì nàng mới cố gắng hóa giải được một thức Bạch Chúc Tinh Lạc Kiếm này. Nhưng trước đó, con ngươi của Sở Mính đã co rút lại thành kim châm. Bởi vì Sở Hi Thanh phản xạ lại cực chiêu của nàng, đồng thời còn rút thanh Ngọc Khuê Kim Nghiệt đao ra. Tay trái vẫn luôn bất động của hắn, bất động thì thôi, động lại như lôi đình. Sở Mính không thể biết được đối phương sử dụng chiêu pháp gì, chỉ thấy một hào quang ba màu lóe lên ở trước mắt, rồi xuất hiện ở trước mi tâm của nàng. Dưới sự hỗ trợ của ba loại lực lượng phong lôi vân, ngọc đao này nhanh đến mức đáng sợ! “Ngươi đừng hòng!” Lúc này, tay trái của Sở Mính cũng hiện ra một thanh đoản kiếm dài hơn hai thước. Bóng người của nàng lại mượn lực lượng tinh thần (ngôi sao), mà gần như na di về phía sau, toàn lực kéo dài khoảng cách, đồng thời dùng đoản kiếm trong tay để ngăn cản ngọc đao của đối phương. Để Sở Mính hoảng sợ chính là, thân pháp của Sở Hi Thanh lúc này, thế mà lại không kém nàng. Như quang như ảnh, chân đạp thời gian! Sở Hi Thanh có thể thao túng tốc độ chảy của thời gian, tốc độ nhanh gấp đôi so với bình thường. Thanh ngọc đao kia cũng như hình với bóng, tựa như ung nhọt trong xương. Sở Mính bạo phát toàn bộ tốc độ, liên tục lùi lại sau, bước chân trượt lùi hơn mười trượng, hầu như đã lùi đến biên giới của boong thuyền, nhưng vẫn không thể thoát khỏi Sở Hi Thanh. Nàng chẳng những không thể thoát khỏi, mà khoảng cách của song phương còn càng ngày càng gần. Nhưng khi thanh đao kia tiếp cận mi tâm nàng khoảng một thước, thì Sở Mính rốt cuộc cũng dùng đoản kiếm chặn mi tâm của mình. Trong mắt Sở Mính hiện lên một tia lăng lệ. Lúc trước nàng không đề phòng, nên mới để cho đối phương có cơ hội. Mà bây giờ, chỉ cần nàng ngăn cản được một đao này, thẳng bại sẽ xoay chiều! Nàng sẽ dùng Tinh Lạc Kiếm vô cùng vô tận, đánh tên tạp chủng này thành cặn bã. Chỉ là một cái chớp mắt tiếp theo, sắc mặt Sở Mính đã biến đổi. Ngọc đao mà nàng ngăn cản kia, thế mà chỉ là một cái bóng mờ, Ngọc Khuê Kim Nghiệt đao chân chính, thế mà lại xuất hiện ở trước cổ họng của nàng, chỉ cách không đến một tấc. Sở Mính đã không kịp làm gì nữa, chỉ có thể trở mắt nhìn ngọc đao này chém nát cương khí hộ thể của mình, dừng lại ở trước cổ họng của mình. Đối phương khống chế lực lượng không ổn định lắm, mãi đến khi lưỡi đao đâm vào cổ của nàng tận hai ly, lúc này mới dừng lại, làm cho da thịt của nàng tràn ra một vết máu. “Đa tạ!” Sở Hi Thanh hận không thể một đao chặt đầu Sở Mính, nhưng lại cố nén hận thù, chạm đến là thôi.