Sở Hi Thanh thấy thế thì nhắm mắt lại: “Tiểu Chiêu!’ Lúc này, Bạch Tiểu Chiêu bay lên không, hai trảo cương đánh thẳng về phía thanh niên ba mươi tuổi kia. Ánh mắt thanh niên áo đen không khỏi ảm đạm, nhưng khi hắn chuẩn bị ra tay ứng phó thì thần sắc lại hơi động. Sau đó hắn chẳng những không đón đỡ, trái lại còn tăng tốc. Lúc này, trảo cương của Bạch Tiểu Chiêu lại sượt qua người của thanh niên mặc áo đen, trái lại còn ngăn cản hai bóng người ở sau lưng của thanh niên áo đen. Hai người kia đều là thanh niên tầm hai mươi tuổi, chính là hai đạo thị bên người Sở Mính. Hai người này giao thủ vài chiêu với Bạch Tiểu Chiêu ở giữa không trung, sau đó liền bị ép phải lùi về phái thước, rơi xuống mặt đất. Hai người vừa mới chạm đất, một thanh niên lớn tuổi trong đó liền trợn mắt, giận dữ nhìn Sở Hi Thanh: “Các hạ có ý gì? Vì sao ngăn cản chúng ta bắt thích khách?” “Xin lỗi xin lỗi!” Sở Hi Thanh ngoài cười nhưng trong không cười, chắp tay ra vẻ áy náy nói: “Ta vốn muốn giúp hai vị chặn tên sát thủ điên kia lại, nhưng không ngờ Linh sủng của ta lại mắc sai lầm, để cho tên sát thủ kia chạy mất, xin hai vị thứ lỗi.” Hai tên đạo thị nghe vậy thì lại giận không nhịn nổi. Tên trước mắt này, quả thực chính là coi bọn họ như kẻ ngu si! Con Ngũ vĩ Phong Sinh thú kia đang chặn sát thủ sao? Rõ ràng là ngăn cản bọn họ mà! Lùi lại một bước mà nói, sau lưng tên này còn có vài người, tất cả đều có tu vị không kém. Dù cho con Ngũ vĩ Phong Sinh thú kia mắc sai lầm, thì mấy người này cũng có thể ra tay chặn lại, nhưng bọn họ lại đứng tại chỗ không nhúc nhích! Ngoài ra, không biết mấy tên thuộc hạ này của Sở Hi Thanh vô tính hay cố ý, đã ngăn cản tất cả khe hở trong hành lang. Ngũ vĩ Phong Sinh thú còn dùng thần niệm để khóa chặt hai người bọn họ. Tên đạo thị lớn tuổi liền cầm kiếm chỉ vào mấy người Sở Hi Thanh, ánh mắt lăng lệ, khí tức lạnh lẽo: “Tránh ra! Người kia chính là khâm phạm của triều đình, bị Hình bộ truy nã gần một năm nay, hạng 372 trên Hắc Bảng. Các hạ có ý định ngăn cản hai người chúng ta, chẳng lẽ là vì hỗ trợ tên sát thủ kia, cấu kết với khâm phạm của triều đình?” Lục Loạn Ly nhướng mày lên, lúc này liền lấy một quyển Luận Võ Thần Cơ trong tay áo ra, mở ra xem. Nàng lập tức lật đến Hắc Bảng của Hình bộ, tìm người xếp hạng 372. Thiết Diện Phán Quan – La Dương: Vốn là gia tướng của trưởng phòng Kinh Tây Sở thị, tuổi ba mươi hai, tu vị tứ phẩm. Một năm trước phản bội Kinh Tây Sở thị, làm hại kinh thành và vùng Hà Lạc, sát hại lượng lớn bách tính, đánh giết quan chức triều đình, vì vậy bị truy nã, treo giải mươi lăm vạn lượng bạc. Lúc này, sắc mặt Sở Hi Thanh liền trầm xuống. Vẻ mặt hắn không vui, cũng đè đao bên hông: “Ta không thích nghe lời như vậy. Con mắt nào của ngươi nhìn thấy ta cấu kết với sát thủ? Có bằng chứng gì? Chẳng lẽ còn muốn bắt ta để hỏi tội? Mau nói rõ ràng ra, bằng không thì các ngươi đừng hòng rời đi.” Hai vị Đạo thị nhíu chặt lông mày, mắt thấy khí cơ của Thiết Diện Phán Quan – La Dương càng ngày càng xa, đã biến mất ở cửa thang phía trước, trốn vào trong màn khói đen, hoàn toàn biến mất, khó có thể tìm thấy bóng dáng. “Ta thấy ngươi là muốn chết.” Vị đạo thị trẻ tuổi kia cũng nổi giận, hắn tiến lên một bước, kiếm trong tay lóe hàn quang: “Đắc tội với Kinh Tây Sở thị chúng ta, mặc kệ là ai thì cũng phải trả giá đắt.” Hắn lại khắc chế kích động muốn trực tiếp ra tay. Tu vị của con Ngũ vĩ Phong Sinh thú kia cũng là lục phẩm thượng như bọn họ, sức chiến đấu lại vượt qua bọn họ. Bản thân Sở Hi Thanh lại có thể đánh bại Sở Mính, thực lực cũng rất không tầm thường. Hai người bọn họ dám to gan truy sát Thiết Diện Phán Quan – La Dương, không phải vì bản thân bọn họ có đủ sức để chống lại La Dương, mà chỉ ỷ vào kẻ này đã bị Hổ Khiếu Long Đằng – Long Hắc Hổ đánh trọng thương, gần như sắp chết. Nếu như thật sự ra tay vào lúc này, hai người bọn họ thế đơn sức yếu, quá nửa là tự rước lấy nhục. “Vậy ta cũng muốn biết, các ngươi có thể để cho ta trả giá đắt như thế nào?” Sắc mặt Sở Hi Thanh lạnh lùng, hắn cười nhạo một tiếng: “Ta đúng làm muốn hỏi Sở Mính một chút, nàng vẫn chưa gia nhập Vô Tướng thần tông, lại mang uy phong của đại tiểu thư Kinh Tây Sở thị ra để đè đầu cưỡi cổ sư huynh đệ bản tông sao?” “Ngươi dám!” Khí tức của hai vị đạo thị nhất thời cứng lại, sắc mặt hơi thay đổi. . . Hai người thật ra cũng không để tên Huyết Nhai dự bị trước mặt vào mắt. Chỉ là hạng 7 Thần Tú Thập Kiệt đao, hạng 91 Thanh Vân Tổng Bảng mà thôi. Nghe thì uy phong, nhưng trong mắt thế gia môn phiệt chân chính, thì thật ra chẳng là cái thá gì