Sau khi ba mươi ngụm máu vào miệng, sắc mặt vốn tái nhợt của Sở Vân Vân đã bắt đầu khôi phục màu đỏ. Sở Hi Thanh cũng không để ý vết cắn trên cổ tay của mình, cũng không có tư tưởng kỳ quái gì với thân thể trần truồng của Sở Vân Vân. Hắn chỉ lo lắng mà nhìn Sở Vân Vân: “Vân Vân, vết thương của ngươi rất nghiêm trọng sao?” Hắn không biết Sở Vân Vân sử dụng cột cờ Nghịch Thần Kỳ thì sẽ phải trả giá đắt như vậy. Nhưng từ mặt ngoài đến xem, thì Sở Vân Vân tựa như không có vấn đề gì. Sở Vân Vân lau tơ máu nơi khóe môi, lúc này mới nở nụ cười: “Vấn đề không lớn, nếu như là trước kia thì ta phải mất hai tháng mới có thể khôi phục. Nhưng bây giờ có máu của ngươi, ba ngày năm ngày là có thể khôi phục như thường.” Hiện giờ, đối với nàng mà nói, máu của Sở Hi Thanh còn hữu dụng hơn cả đan dược chữa thương. Lúc này, thần sắc nàng hơi động, nhìn về phía cửa sổ bên ngoài. Chỉ thấy bên ngoài là dãy núi cao chót vót, tuyết trắng bao trùm. Ngoài thân tàu là gió lạnh gào thét, khí lạnh ở bên ngoài còn đang rót vào bên trong thuyền. Thần sắc Sở Vân Vân phức tạp: “Đã đến U Châu.” Nàng nhận ra dãy núi ở bên ngoài cửa sổ. Đó là Thiết Bích sơn mạch, một sơn mạch to lớn gần như vắt ngang qua toàn bộ bắc địa của Đại Ninh, cũng là tấm chấn thiên nhiên để loài người chống đỡ tộc duệ cự thần và cự yêu ở phương bắc. Sở Hi Thanh cũng kinh ngạc mà nhìn ra bên ngoài. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy dãy núi to lớn như vậy. Thế giới cũ của hắn, ngọn núi cao nhất cũng chỉ mới chín ngàn mét. Nào có ngọn núi cao hơn vạn trượng như bây giờ, cũng chính là bốn vạn mét ở thế giới cũ, cao hơn cả độ cao phi hành của thuyền Bình Thiên một đoạn dài. Khi thế nguy nga hùng vĩ kia, khiến cho hắn chấn động đến thất thần. Sau đó, Sở Vân Vân thu hồi ánh mắt từ bên ngoài cửa sổ, quay đầu nhìn Sở Hi Thanh: “Mấy ngày sau, ngoại trừ tu luyện mấy môn võ đạo ra, ngươi còn phải bỏ chút thời gian để theo ta học một môn bí pháp, chỉ cần học được, ngươi nhất định có thể vô địch dưới ngũ phẩm, thậm chí một ít ngũ phẩm có sức chiến đấu kém thì cũng không phải đối thủ của ngươi.” “Bí pháp gì?” Sở Hi Thanh vô cùng tò mò mà nhìn Sở Vân Vân. Bá Võ Vương truyền thụ bí pháp, đương nhiên không phải chuyện nhỏ. “Bắt nguồn từ Bạch Mã Phi Mã, ta đã tinh luyện và thăng hoa Thiên đạo chi vận ở trong đó.” Sở Vân Vân nghĩ thầm, giải thích với Sở Hi Thanh thì thà trực tiếp biểu diễn cho hắn xem luôn. Nàng trực chiến dùng chỉ thay đao, chém về phía Sở Hi Thanh. Tốc độ của Sở Vân Vân không nhanh, thậm chí còn chậm hơn cả võ tu thất phẩm bình thường. Nhưng Sở Hi Thanh ngưng thần nhìn kỹ, lại không biết nên né tránh thế nào, không biết đón đỡ ra sao. Ánh mắt của hắn mờ mịt, cảm giác mình phản ứng như thế nào, làm thế nào thì cũng sẽ bị một đao này đánh trúng. Sở Hi Thanh cihr có thể bước từng bước về phía sau, mãi cho đến khi hắn lùi đến cửa phòng, không thể lùi được nữa. Ngón tay của Sở Vân Vân cũng nhẹ nhàng điểm vào mi tâm của Sở Hi Thanh. “Môn bí pháp này của ta gọi là Vô Cực Trảm, Vô cực gia, vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô thủy vô chung, vô biên vô hạn, không thể gọi tên, do đó là vô cực. Tương lai, môn bí pháp này có thể dòm ngó thiên ý, hình thành một Thiên điều đạo quy hoàn chính. Nhưng bây giờ chỉ là giai đoạn thứ nhất, còn phải tiếp tục thôi diễn và tìm tòi. . .” “Loại bí pháp này tiêu hao rất lớn, có lẽ chỉ dùng một lần là sẽ lấy sách chín phần chân nguyên của ngươi. Vì vậy ta truyền cho ngươi sớm hơn thì cũng vô dụng, nhưng bây giờ ngươi đã có Vạn Cổ Thiên Thu Chi Huyết, rất thích hợp sử dụng loại bí pháp có uy lực lớn và tiêu hao lớn này.” Sở Hi Thanh mãi vẫn chưa khôi phục được tâm trạng. Hắn vừa chấn động lại vừa vui mừng. Trước kia, hắn chỉ dùng Bạch Mã Phi Mã để lẫn lộn cảm giác của người khác. Vô Cực Trảm của Sở Vân Vân thì lại tiến thêm một bước. Nhất định phải hình dung, thì chính là ‘con mèo của Schrodinger’, trước khi mở hộp ra, thì ai cũng không biết con mèo bên trong là sống hay là chết. Vô Cực Trảm cũng vậy, trước khi kẻ địch đón đỡ được đao của hắn, ai cũng không thể xác định đao của hắn nằm ở vị trí nào. Vô hình vô tượng, vô thanh vô sắc, vô thủy vô chung, vô biên vô hạn, không thể chỉ tên! . . . Sở Hi Thanh không thể chờ đợi được nữa, rất muốn nắm giữ Vô Cực Trảm. Hắn có Bạch Mã Phi Mã làm trụ cột, chắc hẳn có thể nắm giữ môn bí pháp này trong thời gian ngắn. Nhưng xế chiều ngày hôm đó, thuyền Bình Thiên đã đến nơi bọn họ cần đến, Vô Tướng thần sơn. Trước khi thuyền Bình Thiên hạ xuống, Sở Hi Thanh nhìn xuyên qua khung cửa sổ, ngóng nhìn ngọn núi bao la hùng vĩ cao 23.000 trượng ở trên tầng mây chót vót kia.