Sở Mính cũng nhìn thấy vẻ kiệt ngạo và xem thường trong mắt Sở Hi Thanh. Người này chính là tên đầu sắt, không va phải tường thì không quay đầu, không biết trời cao đất rộng. Quyền thế của Kinh Tây Sở thị, lại không có tác dụng gì với Sở Hi Thanh. Chỉ có đao kiếm và tử vong, mới có thể giải quyết được người này. Sở Mính đã đi lên trên đài, dừng lại ở trước Huyết Nhai thần đao. Nàng cũng tỏ vẻ nghiêm túc cung kính, cúi đầu thi lễ với Lý Trường Sinh và mấy vị đại trưởng lão: “Đệ tử Sở Mính, gặp qua tông chủ và chư vị đại trưởng lão.” “Lên đi!” Lý Trường Sinh cười phất tay áo một cái, đỡ Sở Mính lên. Hắn quan sát diện mạo và dáng người của Sở Mính một phen, không khỏi hơi gật đầu: “Tú ở ngoài tuệ ở trong, mi mục như họa, không hổ là con gái Kinh Tây Sở thị, không thái không tầm thường. Nào, nhỏ máu vào trước đao, để Huyết Nhai thần đao phân biệt.” Sở Mính nghi ngờ có phải mình sinh ra ảo giác hay không. Nàng cảm thấy mấy vị đại trưởng lão trước mắt này không coi trọng nàng bằng Sở Hi Thanh, có thể nói là kém xa. Lúc trước, khi Sở Hi Thanh lên đài, mấy người này đều nhìn chằm chằm vào Sở Hi Thanh, không hề rời mắt. Đến lượt nàng thì lại trợn ngược mắt lên, như đại trưởng lão Yến Quy Lai thì còn không thèm liếc nhìn nàng một cái. Sở Mính vừa tức vừa hận. Thân phận con gái Kinh Tây Sở thị của mình, lại bị Vô Tướng thần tông đề phòng như vậy? Bọn họ tình nguyện dùng một cái giá lớn để cầu mua Thiên Địa căn cho Sở Hi Thanh, cũng không muốn tin tưởng và quan tâm đến một người có thể trực tiếp tu luyện Thần Ý Xúc Tử Đao như nàng? Sau đó, ánh mắt của Sở Mính lại tập trung lên thân Huyết Nhai thần đao. Sắc mặt của nàng lành lạnh, tự cách uyển mạch của mình. Ngay khi máu tươi rơi xuống, Sở Mính lại giống như lơ đãng mà vung một cái, trực tiếp nhỏ máu lên trên thân đao của Huyết Nhai thần đao. Đám người đại trưởng lão Chiến đường Ngạo Quốc và đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ Dương nhìn thấy động tác này, thần sắc hơi động, trong mắt lóe lên một tia lăng lệ. Sở Mính này thật là to gan! Trưởng lão viện còn chưa xác định thân phận Huyết Nhai thánh truyền của Sở MÍnh, thế mà nữ tử này dám trực tiếp nhỏ máu lên trên thân đao Huyết Nhai thần đao? Đây là muốn làm gì? Muốn tạo thành sự thật, dùng Huyết Nhai thần đao để ép trưởng lão viện tán thành thân phận thánh truyền của nàng? Tuy nhiên, mấy người bọn họ không thích thì không thích, nhưng cũng không ra tay ngăn cản. Lý Trường Sinh thì càng là híp mắt lại, nụ cười tựa như càng hiền lành hơn. Trong mắt Sở Mính lại hiện vẻ chờ mong, ánh mắt sáng quắc, nhìn chằm chằm vào thần đao toàn thân ám kim xen lẫn phù văn màu máu ở trước mắt. Dựa theo lời giải thích của phụ thần, đao linh của Huyết Nhai thần đao đã chờ mong truyền nhân Thần Ý Xúc Tử Đao tám trăm năm rồi, rất cần huyết mạch và đao ý tương tự Huyết Nhai Đao Quân uẩn nhưỡng. Ngày xưa, Tần Mộc Ca từng có duyên với đao này, nhưng lại bị hủy giữa đường, chỉ có thể làm cho tình trạng của đao linh càng ác liệt hơn. Một khi Huyết Nhai thần đao tiếp xúc với máu tươi của nàng, nhất định sẽ phát sinh phản ứng rất lớn. Đây chính là chỗ dựa lớn nhất của nàng ở trong Vô Tướng thần tông này. Trừ nàng ra, Vô Tướng thần tông sẽ không có lựa chọn thứ hai. Dù sau này Sở Hi Thanh tìm được Thiên Địa căn để thay đổi huyết mạch, thì cũng chỉ có một Huyết Nhai thần đao mà thôi. Nhưng mà một chớp mắt tiếp theo, sắc mặt của Sở Mính lại thay đổi. Khi máu của nàng tiếp xúc với Huyết Nhai thần đao, Huyết Nhai thần đao cũng bắt đầu hơi run rẩy, đồng thời một luồng đao ý sắc bén và hùng vĩ màu đỏ như son lao thẳng ra từ trong thân đao, nó tựa như sóng lớn biển gầm, trực tiếp chấn máu tươi của Sở Mính thành bột máu, tiêu tán trong thiên địa. Sau đó, đao khí màu đỏ son kia lại vọt lên trăm trượng mây xanh, hóa thành một con Nhai Tí cực lớn. Nó đầu rồng thân sài, trong miệng ngậm đao, rít gào rống giận về phía Sở Mính. Sở Mính lại sinh ra ảo giác lần nữa, cảm giác như đao khí của Huyết Nhai thần đao này là hướng về phía mình, thế như Thái Sơn áp đỉnh, ngậm lấy ác ý vô biên vô tận. Sắc mặt nàng trắng bệch, toàn thân lạnh lẽo, thần phách cũng chịu áp lực nặng nề, gần như đã sắp nứt vỡ. Ngay khi Sở Mính hoài nghi mình sắp bị đao ý ác liệt kia chém thành vô số mảnh vụn, thì nàng nghe thấy một tiếng ho nhẹ. Chỉ vẻn vẹn một chớp mắt, mọi áp lực của Sở Mính đều biết mất sạch. Đao ý như muốn chém nát nàng kia, lại tựa như chưa từng tồn tại. Sở Mình hơi thả lỏng, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Lý Trường Sinh đã đặt tay lên thân đao Huyết Nhai thần đao từ bao giờ, gương mặt trắng mập của hắn ngậm lấy một chút kinh ngạc: “Không tệ! Không hổ là người khiến Huyết Nhai Bàn sáng chín vòng linh quang, tiểu nha đầu ngươi lại có thể làm cho Huyết Nhai thần đao phản ứng mạnh mẽ đến vậy.”