Ngay khi Sở Hi Thanh vừa mới nói xong, bầu trời ở phía trên bọn họ đột nhiên xuất hiện một thanh chiến phủ khổng lồ, nó bắt đầu lăn lộn rơi rụng xuống. Khóe môi Mai Thư vểnh lên: “Vô Tướng thần tông dám để Huyết Nhai dự bị như ngươi tiến vào bí cảnh thời gian, chứng tỏ rất tin tưởng với thực lực của ngươi. Nhưng ta sẽ nói cho bọn họ biết, niềm tin của bọn họ dành cho ngươi, lại chính là lý do để ngươi chết tại đây.” Sở Hi Thanh không lên tiếng, lặng lẽ chờ thanh chiến phủ kia hạ xuống. Mà hai người bọn họ không biết chính là, bên trong Đại Nhất điện của Vô Tướng thần tông bây giờ. Tông chủ Lý Trường Sinh đang lười biếng, nhàn nhã ngồi ở trên đài cao nhất trong điện. Thánh kiếm Quân Thiên trôi nổi ở phía trước hắn, phía sau hắn thì lại hiện ra một cây cây màu vàng rất to. Đại trưởng lão Giới Luật viện Lư Thủ Dương cũng đang ở trong Đạo Nhất điện. Hắn nhìn cây cân sau lưng Lý Trường Sinh, trong mắt ngậm lấy một chút ghét bỏ: “Ta đã từng nói với người ta, đám người tu luyện Bình Thiên Kiếm các ngươi là nham hiểm nhất, nội tâm bẩn nhất, kẻ không tuân theo quy củ tông môn nhất cũng chính là các ngươi.” Lý Trường Sinh thấy buồn cười: “Nắm giữ quy tắc, lợi dụng quy tắc, khó tránh khỏi sẽ phá hư quy tắc, thế gian này nào có bình đẳng chân chính. Lư sư đệ, nếu như ngươi muốn tiến thêm một bước trên con đường võ đạo, thì phải nghĩ biện pháp ở trên phương diện này, không nên bị Thiên điều đạo quy ràng buộc.” Lúc này, thần sắc hắn hơi động, nhẹ nhàng nhìn về phía ngoài vạn dặm: “Bắt đầu rồi, trận chiến Thần Ân đầu tiên của Sở Hi Thanh.” Lư Thủ Dương không khỏi nhíu mày lại: ‘Tính hình thế nào?” Hắn không thể nào nhìn thấy tình cảnh ở trong bí cảnh. Chỉ có tông chủ Lý Trường Sinh nắm giữ một bộ phận ‘nguyên hạch’ của bí cảnh thời gian, mới có thể dòm ngó tình hình bên trong đó. Lư Thủ Dương cũng không quá lo lắng cho an nguy của Sở Hi Thanh. Bình Thiên Kiếm của Lý Trường Sinh đủ để thay đổi sức chiến đấu của song phương ở ngay dưới mắt của thần linh. Nhưng bọn họ dùng phương pháp này thì phải cẩn thận. Một khi Lý Trường Sinh ra tay, nhất định sẽ đưa đến Ma thần Táng Thiên phản phệ, cũng sẽ khiến cho một ít người càng kiêng kỵ và nghi ngờ về Sở Hi Thanh hơn. Con ngươi của Lý Trường Sinh hiện ra một ánh sáng màu u lam lộng lẫy: “Phải chờ đến khi hai người bắt đầu giao thủ thì mới phán đoán được, đối thủ của Sở Hi Thanh gọi là Mai Thư, là một nhân tài mới xuất hiện của Huyết Bức sơn, có phong thái của Thiên trụ, thiên phú huyết mạch cực mạnh. Tuy nhiên, với tốc độ đao và thân pháp của Sở Hi Thanh, cộng thêm Bá thể của hắn, chắc chắn sẽ không thua trong thời gian ngắn.” Mà khi hai người trong Đạo Nhất điện đang nói chuyện, chiến phủ kia rốt cuộc cũng rơi xuống đất, phát ra những tiếng ầm ầm. Hai người Sở Hi Thanh và Mai Thư gần như rút đao cùng một lúc, phát ra tiếng ‘sặc’, cũng gần như cùng một lúc mà lao vút về phía trước. Trên đài đá rộng rãi, tốc độ của hai người đều nhanh như điện. Khoảng cách cao đến năm mươi trượng của song phương, chỉ vẻn vẹn một phần mười cái hô hấp là đã biến mất, song phương đã tiếp cận đến không đủ ba trượng. Lúc này, Mai Thư mặc chiến giáp đỏ lòm kia bỗng nhiên phát ra một tiếng rống ầm trời, tựa như là sấm giật, xung kích phạm vi mấy chục trượng chung quanh, làm cho mặt đất đều là đá vụn bay tán loạn. Phía sau hắn hiện ra một bóng thú ‘Cùng Kỳ’ cực lớn, gào thét rít gào về phía Sở Hi Thanh. Theo võ ý mạnh mẽ này bùng nổ, từng tia lực lượng xen lẫn hai khí Kim và Phong đang xé nát tất cả mọi thứ ở chung quanh. Sở Hi Thanh phát hiện, bốn tầng cương lực ở bên ngoài cơ thể của mình, ngoại trừ Bạch Hổ ngoại cương ra thì đều bị tiếng rống này của Mai Thư đánh tan. Dù là tầng Nhai Tí ngoại cương mà tiểu Tóc Húi Cua cung cấp cho hắn, thì cũng theo đó mà rung chuyển. Chỉ có Bạch Hổ dực giáp ẩn chứa lực lượng ‘Tồn tại’ là có thể chống lại. Năng lực của các thần thú thường khắc chế lẫn nhau. Thần thông hủy diệt của Cùng Kỳ, đủ để đánh vỡ phản xạ của Nhai Tí. Sở Hi Thanh lại không hề sợ hãi, Cửu Thiên niệm luân ở sau lưng hắn bỗng nhiên chuyển động rất nhanh. Cự thú Nhai Tí đầu rồng thân sài cũng hiện ra sau lưng hắn, trong miệng nó ngậm đao, đối chọi gay gắt với Cùng Kỳ ở đối diện. Khoảnh khắc này, Nhai Tí đao ý cao đến tầng mười một của Sở Hi Thanh, hôn hợp với Cửu Luân thần ấn, lực lượng nguyên thần khổng lồ lập tức bùng nổ. Mai Thư cũng bất ngờ không kịp chuẩn bị, miệng mũi tai lập tức chảy máu tươi. Nguyên thần của hắn còn bị cỗ đao ý mạnh mẽ này chém cho gần như vỡ vụn, đao ý quét ngang khiến cho Mai Thư gần như mất ý thức, toàn thân vẫn trùng kích về phía trước theo quán tính. Ngọc Khuê Kim Nghiệt đao bên tay trái của Sở Hi Thanh thì lại hóa thành một ánh sáng ngọc óng ánh, chém vào cổ họng của Mai Thư. Cực chiêu – Phong Chi Ngân! Nhưng một cái chớp mắt tiếp theo, trước đao của Sở Hi Thanh bỗng nhiên vang lên một tiếng ‘khanh’. Ngọc Khuê Kim Nghiệt đao của hắn chém đến xương cổ của Mai Thư thì đã nát bấy, hóa thành hàng trăm hàng ngàn mảnh ngọc vỡ, bắn ra bốn phía