Lư Thủ Dương cũng đang nỗ lực bình phục sóng to gió lớn trong lòng. Nhưng không biết vì sao, tâm cảnh vốn như giếng cổ không gợn sóng của hắn, giờ phút này lại không thể tĩnh lặng được. Lư Thủ Dương lại cảm nhận được tâm tình sau khi Huyết Nhai thần đao đao khí ngút trời vào đầu năm, càng không thể chờ đợi được mà muốn xác định chuyện này. Trên mặt hắn thì vẫn thản nhiên: “Nếu là như vậy, sư đệ liền cáo lui trước. Mấy ngày nay, trong Hạ viện xuất hiện vài vị thiếu niên thiên kiêu có thiên phú rất xuất chúng, ta phải dành chút thời gian để đến xem.” Hôm nay hắn được Lý Trường Sinh mời đến Đạo Nhất điện, chính là vì đề phòng Ma thần Táng Thiên phản phệ. Bình Thiên Kiếm của Lý Trường Sinh có thể gian lận dưới mắt của Táng Thiên. Nhưng nhất định sẽ bị Ma thần Táng Thiên báo thù. Khi Lý Trường Sinh không rảnh quan tâm đến chuyện khác, vậy chỉ có thể do Lư Thủ Dương chống đỡ thần uy của Táng Thiên. Sở Hi Thanh vừa thắng trận này, Lý Trường Sinh đã không cần phải ra tay can thiệp nữa, Lư Thủ Dương tự nhiên cũng không cần ở lại Đạo Nhất điện nữa. “Thiếu niên thiên kiêu?” Lý Trường Sinh hơi nhướng mày. “Ta rất tò mò, rốt cuộc là người nào mà có thể kinh động sư đệ? Bọn họ có chỗ nào bất phàm sao?” Hiện tại, đại trưởng lão Thanh Hư Tử đã hộ tống đệ tử đến bí cảnh thời gian Trong vòng một tháng này, tất cả công việc của Hạ viện và Giáo Viên viện sẽ do Lư Thủ Dương quản lý. Tuy nhiên, Giáo Viên viện tự có hệ thống, tự bọn họ có thể xử lý được các công việc bình thường, sẽ không đi làm phiền Lư Thủ Dương. “Viện chủ Hạ viện có nói đến mấy người, có khả năng có phong thái Siêu thiên trụ.” Lư Thủ Dương nở nụ cười: “Trong đó có một thiếu nữ cực kỳ xuất sắc. Sáu ngày trước, nữ tử này thi vào Hạ viện, vừa mới thả hành lý xuống, liền đi đến ‘Thông sân thượng’ đánh bảng mời chiến. Trong vòng sáu ngày, nữ tử này đã chiến ba mươi bảy trận, không bại một trận. Viện chủ Hạ viện nói cô bé này có năm sáu phần phong thái của Bá Võ Vương khi xưa.” Cái gọi là ‘Thông sân thượng’, là chỉ hai mươi bốn tòa võ đài ở phía nam Hạ viện, ý là trên thông với trời. Nơi đó có Thông Thiên Bảng, xếp hạng của các đệ tử trong viện. Vô Tướng thần tông có quy củ. Tất cả đệ tử dưới hai mươi lăm tuổi ở Hạ viện, đều có thể đến đánh lôi đài ở ‘Thông sân thượng’ Nếu như có thể thắng một trăm trận liên tục, hoặc là tiến vào năm vị trí đầu của bảng danh sách, cũng duy trì trong thời gian một tháng. Như vậy có thể vào thẳng ngoại môn, đạt được thân phận đệ tử ngoại môn. Hiện giờ, lại có một cô bé mười mấy tuổi, chỉ dùng sáu ngày để thắng ba mươi bảy trận, một lần nhảy lên hạng 20 trên Thông Thiên Bảng. Lư Thủ Dương cũng cảm thấy hứng thú với nàng. Có điều, với câu nói ‘Có năm sáu phần phong thái của Bã Võ Vương khi xưa’ của viện chủ Hạ viện. Thì Lư Thủ Dương lại phản đối. Bá Võ Vương là tuyệt đại thiên kiêu, thiên phú áp chế cả thời đại. Dù nữ tử này chỉ có năm sáu phần thiên phú của Bá Võ Vương, vậy cũng đủ để nắm giữ một môn thánh truyền của Vô Tướng thần tông, trừ Huyết Nhai ra. Nhân vật như vậy, năm năm cũng chưa chắc có thể nhìn thấy, trong ngàn vạn người cũng chỉ có một người. Vì vậy, Lư Thủ Dương quyết định đến Hạ viện một chuyến, tận mắt xác nhận thiên phú của nữ tử này. Bằng không thì hắn thật sự không tin tưởng. . . . Sở Hi Thanh cũng không biết gì đối với cuộc trò chuyện của cao nhân đương đại trương Đạo Nhất điện. Hắn đang cướp đoạt chiến lợi phẩm trên thi thể của Mai Thư. Ma thần Táng Thiên vẫn rất quan tâm hắn, cho hắn chút thời gian để tìm kiếm. Ban đầu, Sở Hi Thanh khá là vui mừng, hắn tìm được hai mươi bảy tấm ngân phiếu ở trong tay áo của Mai Thư. Đều là ngân phiếu không ký tên của tiền trang Kim Mãn Thiên, mệnh giá ngàn lượng. Nhưng sau đó, vẻ mặt của hắn lại bắt đầu trở nên thất vọng. Trên người Mai Thư có bảy cái pháp khí, tất cả đều là hàng tốt, trong đó có hai cái cấp độ ngũ phẩm. Ngoài ra, xương cốt trong cơ thể Mai Thư cũng là một bộ pháp khí hoàn chỉnh. Vấn đề là tất cả những thứ này đều đã được huyết tế. Không biết Mai Thư đã giết bao nhiêu người, làm cho những pháp khí này có rất nhiều huyết sát quẩn quanh, uế khí ẩn sâu, uy lực được cường hóa từ ba đến năm phần. Sở Hi Thanh thì lại không dùng được một cái nào. Đương nhiên, những pháp khí này có giá trị cực cao, mang đến chợ đen bán thì cũng có thể bán được ba mươi, năm mươi vạn lượng bạc. Đám ma tu kia cũng rất yêu thích những thứ này. Sở Hi Thanh lại không muốn những thứ này chảy vào trong tay đám ma tu. Sở Hi Thanh không phải là người có đạo đức cao thượng, nhưng bản thân hắn vẫn có điểm mấu chốt. Chỉ cần nằm trong phạm vi khả năng của bản thân, hắn không muốn làm bất kỳ việc gì trái với lương tâm. Nếu Sở Vân Vân và Lục Loạn Ly biết chuyện này, hai cô bé này nhất định sẽ trở mặt với hắn.