Bá Võ - Khai Hoang

Chương 918: Mộc Kiếm Tiên (2)



Ba người đi một đường về phía trước, sau khi thông qua một lối đi hừng hực,
tiến vào nơi sâu xa trong lòng núi.
Lúc này, một cảnh tượng kỳ lạ đã xuất hiện trước mắt bọn họ.
Đó là một hồ dung nham cỡ lớn, diện tích ước chừng khoảng bảy mươi mẫu, vô
số dung nham màu đỏ thắm đang lăn lộn bên trong.
Điều làm người ta kinh ngạc chính là, bên trong dung nham còn có một con cự
xà đang trôi nổi.
Toàn thân con cự xà này đều là vảy màu đỏ thắm, sống lưng có bốn cái cánh
chim trong suốt. Thân thể dài đến hơn một trăm trượng, cuộn thành từng vòng
từng vòng.
Sở Hi Thanh ngưng thần quan sát, phát hiện hai mắt của cự xà vẫn nửa khép
nửa mở, trong con ngươi không có tiêu cự, rõ ràng là vẫn trong trạng thái không
có ý thức.
Nó đang thức tỉnh, nhưng vẫn không thức tỉnh hoàn toàn.
Sở Hi Thanh vừa nhìn về phía đối diện, đây là một bên khác của hồ dung nham,
nơi đó có một hang động chỉ đủ cho hai người.
Bên trong hang còn có một lượng lớn sương tím.
Đó chính là đầu nguồn của sương tím trong hang động này, quá nửa trong đó
đều bị sức nóng của hồ dung nham thiêu đốt, nửa còn lại thì bị sức nóng ép bay
ra ngoài, lan tràn bốn phía.
Sở Hi Thanh đứng bên hồ dung nham, ngóng nhìn bốn phía, không chịu được
mà nhíu mày, rơi vào trầm tư.
Nơi hắn muốn thăm dò, chính là cái hang chất chứa lượng lớn lực lượng tử
vong kia.
Hiện giờ có hai chỗ khó, một là cự xà bên trong hồ dung nham.
Nếu như bọn họ bay qua từ trên không, nhất định sẽ làm nó tỉnh giấc.
Lực lượng của con cự xà này đã vượt qua phạm vi lực phẩm rồi.
Sau khi bí cảnh thời gian mở cửa chín ngày, con rắn khổng lồ này sẽ thức tỉnh
hoàn toàn. Việc này dẫn đến núi lửa phun trào, vô số dung nham bắn ra từ trên
đỉnh chóp, biển dung nham sẽ bao trùm phạm vi hơn hai mươi dặm.
Từng có mấy vị võ tu thăng cấp ngũ phẩm ở bên trong bí cảnh thời gian, nhưng
tất cả đều sống không quá một cái hô hấp khi đứng trước mặt nó.
Tiếp theo là sương tím bên trong quá nồng nặc.
Cái này đã vượt qua khả năng của Sở Hi Thanh.
Có lẽ Hồi Quang Phản Chiếu của hắn không thể phản xạ hoàn toàn lực lượng tử
vong ở trong đó.
Bây giờ nên làm thế nào cho phải?
Một lát sau, Sở Hi Thanh đã có ý tưởng.
Hắn bắt đầu đào một cái động ở phía trên, cách hồ dung nham khoảng trăm
thước.
Dựa theo hang động trong này, ‘mực nước’ của hồ dung nham này sẽ không quá
cao, dù là trạng thái đang phun trào, thì cũng sẽ không bao phủ toàn bộ nơi này.
Tuy nhiên, vì đề phòng chuyện chẳng may, Sở Hi Thanh vẫn lựa chọn chỗ cao
hơn để đào động.
Nham thạch nơi này là do tro bụi núi lửa và dung nham tích lũy qua tháng ngày,
nên rất kiên cố.
Nhưng cái này không làm khó được Sở Hi Thanh và Chu Lương Thần.
Hai người đều lấy binh khí dự bị ra, một đao rồi lại một đao, một kiếm rồi lại
một kiếm.
Chủ lực vẫn là Bạch Tiểu Chiêu, móng vuốt của nàng càng tốt hơn, tốc độ đào
móc còn gấp mười lần hai người còn lại.
Bọn họ chỉ dùng thời gian nửa khắc, liền đao được một cái hang động sâu tầm
mười ba trượng.
Bản thân hang động là ngoài thấp trong cao, nơi sâu nhất ở bên trong thì cao
hơn bên ngoài khoảng hai trượng.
Tiếp đó, Sở Hi Thanh lại dùng đá vụn để bịt miệng hang.
Hắn rất chăm chú, nhất định phải bịt kín, không để lại khe hở nào, đảm bảo
dung nham sẽ không chảy ngược vào trong hang động.
Bạch Tiểu Chiêu nhìn miệng hang bị bịt kín, đầu óc mơ hồ: “Bên trong hồ dung
nham có một con Đằng Xà, nó có ít nhất một phần huyết mạch Đằng Xà. Tiếp
đó phải làm gì?”
Nàng không đoán được ý tưởng của Sở Hi Thanh là như thế nào.
Chuyện này giống như là đang tự tìm đường chết.
Trốn bên trong này, liền có thể thoát khỏi cảm ứng của con Đằng Xà đỏ thắm
kia?
Hang động sau mười ba trượng này, cũng không thể chống lại lực lượng của con
Đằng Xà kia.
Sở Hi Thanh thì lại bình tĩnh tự nhiên: “Dụ con Đằng Xà này ra là được.”
Sở Vân Vân nói con Huyền Vũ cự quy ở trong núi băng Huyền Vũ có trí tuệ
nông cạn, bình thường đều làm việc theo quy luật nhất định, thiếu năng lực ứng
biến.
Sở Hi Thanh suy đoán con Đằng Xà này cũng như vậy.
Nếu như kế hoạch này không thành công, bọn họ có thể mượn Hành Thiên
thánh kiếm để đào tẩu.
Sở Hi Thanh chuyên môn giữ lại một lượng lớn thiện công, chính là vì thỉnh cầu
thần khí của tông môn hàng lâm.
Hành Thiên thành kiếm là thần khí trấn tông, chuyên môn chế tạo cho Lượng
Thiên thánh truyền, ngậm lấy một phần Thiên quy đạo luật ‘Cân nhắc’ hoàn
chỉnh.
Đây là thần khí để chạy trốn giữ mạng.
Sở Hi Thanh chỉ cần co rút mười dặm dưới chân thành một tấc, hai người một
thú cất bước là có thể thoát thân.
Đây chính là thần thông Súc Địa Thành Thốn. . .
Bạch Tiểu Chiêu và Chu Lương Thần nhất thời hai mặt nhìn nhau.
Dụ Đằng Xà ra? Dụ kiểu gì?
Hai người bọn họ có lẽ còn không sống nổi năm mươi cái hô hấp ở trong sương
tím.
Còn cả còn Đằng Xà kia nữa, có lẽ chỉ một ánh mắt là đủ đốt bọn họ thành tro
bụi rồi. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com