Bá Võ - Khai Hoang

Chương 937: Phong mang tất lộ



Nhân Trung Thủ than khẽ: “Đối phương chỉ dùng một đao! Nghe nói người này
từng được gọi là Sở Nhất Đao khi đao éo Hà Lạc, quả thật là danh bất hư
truyền.”
Thái Thúc Bá này thật sự là quá xui xẻo, nhiều người cùng khởi xướng với Sở
Hi Thanh như vậy, chỉ có Thái Thúc Bá cướp được cơ hội.
Nhưng đây cũng là chuyện may mắn của Quy Nguyên kiếm phái.
“Dùng tất cả thủ đoạn của các ngươi để thông báo cho tất cả đồng môn, từ giờ
trở đi, tất cả mọi người gặp phải Sở Hi Thanh đều phải né tránh 100 dặm. Bất
luận là tình huống nào thì cũng không thể chủ động ra tay với hắn, cố gắng
không tiếp xúc với hắn, cũng không khởi xướng khiêu chiến với hắn nữa, trừ
phi bọn họ có thể tiến vào ngũ phẩm.”
Mấy đệ tử Quy Nguyên kiếm phái ở bên cạnh đều biến sắc.
Một người trong đó ngậm lấy nghi ngờ hỏi: “Liên Hề sư đệ cũng phải né tránh
sao? Người này. . . Ngay cả Nhân sư huynh cũng không phải đối thủ của người
này?”
“Để cho Hề sư đệ né tránh thì tốt hơn. Còn ta. . .”
Nhân Trung Thủ khẽ cười khổ, đứng dậy từ mặt đất: “Ta không xác định mình
có thể đỡ được một đao này không, cái tên này thật sự là rất mạnh! Mạnh đến
khó mà tin nổi!”
. . .
Sở Hi Thanh ép sát mặt đất, dùng thân pháp như quỷ mị để trượt trên mặt đất.
Hắn bây giờ có hai cánh Bạch Hổ, có thể phi hành trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng người trong giang hồ đều biết, trước khi thuật ngự không đạt đến tầng
thứ nhất định, thì vạn lần không thể bay lên chỗ cao khi gặp địch.
Như vậy sẽ trở thành bia ngắm của người khác.
Sở Hi Thanh cũng không dám bay loạn, hắn rất yếu khi ở trên không trung, bởi
vì khi phi hành vì khó mượn lực.
Tiếng binh khí va chạm kia đã ở rất gần rồi, chỉ khoảng tầm mười bảy dặm.
Rất nhanh, Sở Hi Thanh đã tìm thấy Chu Lương Thần và Bạch Tiểu Chiêu.
Một người một thú cũng không tùy tiện tham gia chiến đấu, bọn họ đều ẩn thân
trên một cây Huyết tùng, dòm ngó xuống bên dưới.
“Xảy ra chuyện gì?” Sở Hi Thanh như mây như khói, rơi vào sau lưng Chu
Lương Thần.
Chu Lương Thần nhìn thấy Sở Hi Thanh đến thì vui vẻ.
Hắn vô cùng tự tin với thực lực của Sở Hi Thanh.
Nhưng mỗi khi Sở Hi Thanh truyền tống đi tham gia trận chiến Thần Ân, thì
Chu Lương Thần vẫn sẽ lo lắng một phen.
Hắn chỉ chỉ về phía trước: “Kéo bè kéo lũ đánh nhau! Những người kia tranh
đoạt hai phần tài liệu chính của bí dược, tên là ‘Thần Tâm nấm’. Đối diện là
người của Huyết Bức sơn và Vô Thượng huyền tông, khoảng mười mấy hai
mươi người. Người của Vô Tướng thần tông chúng ta tương đối ít, chỉ có bảy
người. Ba bên hỗn chiến, tình huống rất phức tạp.”
“Thần Tâm nấm?”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày.
Đây là một tài liệu chính của bí dược đột phá ngũ phẩm hạ, tác dụng rất rộng.
Không chỉ Vô Tướng công của Vô Tướng thần tông cần đến, công pháp của
Huyết Bức sơn, Ma Chiến lâu và Vô Thượng huyền tông đều có thể sử dụng.
Thậm chí công pháp truyền thừa Tiên Thiên Tinh Tú công của Kinh Tây Sở thị
cũng có thể dùng Thần Tâm nấm.
Loại linh dược này có thể cường hóa lực lượng thần niệm, vì thế nên có rất
nhiều tông môn lấy nó làm tài liệu chính của bí dược ngũ phẩm hạ.
Nhưng Huyết Bức sơn thì cũng thôi, vì sao người của Vô Thượng huyền tông
cũng ở đây?
Sơn môn của Vô Thượng huyền tông ở phía tây nam, khá xa nơi này.
Bọn họ cũng không nắm giữ đường hầm vào bí cảnh thời gian, bình thường
cũng không phái đệ tử vào bí cảnh thời gian.
Sở Hi Thanh âm thầm cảm thấy kỳ quái, đồng thời liếc mắt nhìn về phía giữa
chiến trường.
Vô Tướng thần tông đúng là chỉ có bảy người, lấy hai vị đệ tử nội môn cầm
đầu.
Sở Hi Thanh nhận ra bọn họ.
Dù sao đệ tử nội môn tiến vào bí cảnh thời gian cũng chỉ có ba mươi người.
Sức chiến đấu mạnh nhất là một nữ tử tên Vương Hi Trúc, một người nam tử
còn lại tên Tiết Đình Hữu.
Hai người này là một đôi vợ chồng, chuyên về thuật liên thủ hợp kích, đao kiếm
kết hợp. Thế mà bọn họ lại có thể chống đỡ được cục diện trong trận hỗn chiến
từ ba phe này.
Bọn họ còn có sức để phối hợp với mấy đồng môn, tử chiến không lùi.
Thời điểm này, ba phe đều thả tín hiệu cầu viện, không ngừng có người chạy
đến đây.
Huyết Bức sơn có năm sáu người đến, Vô Thượng huyền tông cũng có bốn
người chạy đến.
Vô Tướng thần tông thì cũng tụ tập thành mười mấy người.
Cũng có không ít người của các tông môn khác chạy đến đây, bọn họ chỉ đứng ở
vòng ngoài để thăm dò tình hình.
Sở Hi Thanh thấy thế thì cũng không cảm thấy bất ngờ.
Bí cảnh thời gian này rất rộng rãi, theo lý thuyết thì dù có ném 10, 20 ngàn
người vào trong, thì bình thường cũng khó gặp nhau.
Tuy nhiên, tổng cộng chỉ có vài chục nơi sản xuất linh dược thôi.
Mà khối khu vực này có một linh mạch mạnh mẽ, rất thích hợp để uẩn nhưỡng
linh dược.
Ngoài ra, năng lực di chuyển của võ tu cũng rất mạnh, nếu võ tu lục phẩm
không tiếc chân nguyên, một khắc có thể di chuyển hơn trăm dặm. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com