Lúc này, Thiết Trầm Chu cũng nhìn thấy Sở Hi Thanh và Sở Mính ở trong đám người, hai mắt của hắn lập tức sáng ngời. “Không ngờ đến đây mà cũng có thể gặp được hai con cá lớn.” Thiết Trầm Chu của Huyết Bức sơn 19 tuổi, gương mặt vuông có góc có cạnh, khung xương rộng lớn, nhìn qua như một đại hán hào phóng. Nhưng ánh mắt của Thiết Trầm Chu lại hiện lên vẻ xảo trá và khôn khéo. Hắn quét mắt nhìn đám người Vô Tướng thần tông một chút, sau đó khóe môi cong lên: “Vân huynh, hôm nay chúng ta có thể liên thủ một lần. Mặc kệ là hai phần Thần Tâm nấm kia, hay là giải thưởng ở Vãng Sinh thiên và Sát Sinh lâu, thì chúng ta đều chia đều. Chỉ cần giết chết hai người này, hai nhà chúng ta đều có thể kiếm rất nhiều, cần gì phải tranh chấp với nhau?” Vô Thượng huyền tông Vân Thiên Ca thì híp mắt lại, sau đó tay đè kiếm, gật đầu nói: “Có thể thử một lần!” Vô Thượng huyền tông và Vô Tướng thần tông đều là tông môn nhất phẩm bên chính đạo, ít nhiều cũng có chút tình nhang đèn. Đặc biệt là khi đối kháng với ma môn, song phương đều sẽ ăn ý mà liên thủ với nhau. Nhưng lần này, giải thưởng ở Vãng Sinh thiên và Sát Sinh lâu quá cao, đủ để hắn phá vỡ quy củ ngầm đó. Dù cho sau này có bị tông môn trừng phạt, bị Vô Tướng thần tông nhằm vào, thì Vân Thiên Ca cũng nguyện ý chịu đựng. Mặt Sở Mính cũng trắng bệch, tay cầm kiếm đã nổi gân xanh. Nàng biết khi chiến đấu bắt đầu, nàng nhất định sẽ là mục tiêu hàng đầu của tất cả mọi người. Hai người Vương Hi Trúc và Tiết Hữu Đình cũng âm trầm, hai người đao kiếm kết hợp, lập tức bảo hộ trước người Sở Mính. Sắc mặt Vương Hi Trúc lạnh lùng: “Kiếm trận! Sở sư muộn, không thể bỏ chạy. Bốn phía đều là kẻ địch, nếu chúng ta bỏ chạy tán loạn, vậy nhất định là không có đường sống, thà rằng ôm đoàn thủ vững, vừa đánh vừa lui.” “Lý sư đệ, ngươi đi phá hủy hai cây Thần Tâm nấm kia, lại thả pháo hoa ra, nhớ loại cỡ lớn! Cầu viện tất cả đồng môn và đệ tử của Thần Hoang Bất Lão thành.” Bọn họ đều là người biết mình biết ta. Hiển nhiên là không thể cầm hai phần Thần Tâm nấm này rồi, vậy thì dứt khoát hủy luôn, không thể vì hai phần tài liệu này mà mất mạng, liên lụy đồng môn. Nhiệm vụ hàng đầu bây giờ là hộ tống hai người Sở Mính và Sở Hi Thanh thoát khỏi nơi này. Một thanh niên có thân hình thon gầy như trước ở trong đám người lập tức rút kiếm chém vào một cây Thần Tâm nấm. Chỉ là kiếm của hắn mới đi được một nửa, liền bị một bóng người màu đen ngăn cản, người này là trực tiếp nhảy ra từ bên trong cây cối. Hắn dùng một đôi Nguyệt Nha đao, không chỉ ngăn cản kiếm của thanh niên, mà đồng thời còn tấn công lại. Nếu như không phải thanh niên thon gầy kia lùi lại nhanh, thì đã bị một đao này chặt đầu rồi. Theo người này ra tay, đám đệ tử của Huyết Bức sơn và Vô Thượng huyền tông còn lại cũng lao về phía trước, tất cả đều thi triển thân pháp để nhào tới. Sở Hi Thanh không chút do dự, trực tiếp xông lên trước mọi người. Trừ hắn ra thì nơi này không có ai chống đỡ được Vân Thiên Ca và Thiết Trầm Chu, cũng không chống được hơn bảy mươi tên đệ tử tinh anh xuất thân từ hai tông môn nhất phẩm này. Sắc mặt Vương Hi Trúc và Tiết Hữu Đình trắng bệch, những vẫn bình tĩnh bước từng bước về phía sau. Hai người nỗ lực bạo phát khí huyết, dùng ánh đao kiếm thế để phong tỏa phạm vi mấy trượng phía trước, khiến cho kẻ địch không thể tiến vào phạm vi ba trượng. Đệ tử còn lại của Vô Tướng thần tông cũng xếp thành hình tròn, đứng sau lưng Tiết Hữu Đình và Vương Hi Trúc. Bước tiến của bọn họ chỉnh tề, ung dung không vội, kiếm quang như một bức tường, không thể nói là phối hợp hoàn mỹ không có kẽ hở, nhưng lại rất ăn ý. Vương Hi Trúc lo hai người Sở Hi Thanh và Sở Mính sợ hãi. “Hai vị sư đệ sư muội yên tâm, Vô Tướng kiếm trận của Vô Tướng thần tông chúng ta có năng lực phòng ngự rất mạnh. Tất cả chúng ta hợp lực, ít nhất có thể kiên trì một khắc, chờ đồng môn tới cứu viện. Hai người các ngươi mới vào tông, chưa học kiếm trận, có thể đứng ở trung ương, hỗ trợ chúng ta, tiếp ứng bốn phía. . .” Sở Mính lại tê cả da đầu. Khoảnh khắc này, nàng cảm nhận được hơn trăm đạo thần niệm đã khóa chặt lấy mình. Không chỉ đám người của Vô Thượng huyền tông và Huyết Bức sơn, mà còn có không ít người trong rừng rậm quanh đây cũng đang nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy sát ý. Sở Mính nghĩ thầm, sao mình có thể yên tâm được? Nơi này có tận mười một mười hai cao thủ nằm trong sáu mươi vị trí đầu của Thanh Vân Tổng Bảng rồi. Vô Tướng kiếm trận đúng là vang danh thiên hạ. Nhưng bọn họ chỉ có mười tám người, dù thế nào cũng không thủ được. Sở Mính không chút do dự, dứt khoát bóp nát một quả ngọc phù trong tay. “Chúng ta đi!” Nàng và hai Đạo thị của mình đều hóa thành linh quang màu xanh, chỉ chớp mắt đã lướt ra khỏi mười dặm, thoát khỏi vòng vây.