Bá Võ - Khai Hoang

Chương 944: Sở Vô Địch (3)



Tiến vào thế giới này, tay của Sở Hi Thanh đã nhiễm vô số máu tươi. Có lúc hắn
lòng dạ ác độc, thì ngay cả hắn cũng sợ mình.
Tuy nhiên, Sở Hi Thanh vẫn để lại ba người sống, đều là đệ tử Vô Thượng
huyền tông.
Ba người này đều bị hắn chém đứt gân chân, chỉ có thể nằm trên mặt đất, không
thể chạy trốn.
Sở Hi Thanh đi đến trước mặt một người trong đó, mặt không cảm xúc mà hỏi:
“Vô Thượng huyền tông các ngươi là thế nào? Vì sao lại có thể đi vào bí cảnh
thời gian?”
Người kia nhắm nghiền mắt, mặt không cảm xúc, không có ý định trả lời.
Sở Hi Thanh cũng lười hỏi, phất tay áo một cái, một chỉ lực trực tiếp xung
thủng trán của người này.
Sau đó, hắn lại đi đến trước mặt một người khác: “Vô Thượng huyền tông các
ngươi không nắm giữ đường hầm vụng trộm vào bí cảnh, các ngươi dùng biện
pháp gì để đi vào?”
Sắc mặt người này âm trầm như nước, mắt đầy căm hận.
Nhưng hắn hơi chần chờ một chút, vẫn trả lời: “Là Tinh Thần đại thuật sư – La
Hán Tông hạng 36 Thiên Bảng, hắn triệu tập đệ tử tinh anh của các đại tông
phái, dùng sáu viên Thời Không mật thạch, cộng một một tòa Đại Diễn Chu
Thiên Na Di trận, cưỡng ép mở đường hầm bí cảnh thời gian, đưa tổng cộng
hơn hai ngàn người vào trong này.”
“Tinh Thần đại thuật sư – La Hán Tông?”
Sở Hi Thanh hơi nhướng mày.
Đây là một thuật sư nhất phẩm đương đại.
Có người nói thực lực pháp thuật của hắn chỉ đứng sau quốc sư đương triều và
một vị thuật sư trên Thiên Bảng khác.
Với lực lượng của người này, chỉ cần cam lòng bỏ tài nguyên thì đúng là có thể
cưỡng ép mở đường hầm.
Nhưng sáu viên Thời Không mật thạch thì thật sự là quá kinh người rồi.
Sở Hi Thanh biết cái gọi là Thời Không mật thạch, thật là chính là công phẩm
nộp lên cho chủ nhân bí cảnh.
Chủ nhân bí cảnh này thu lấy lực lượng thời gian bên trong Thời Không mật
thạch, dùng để khôi phục vết thương. Đồng thời mở cửa bí cảnh cho đệ tử các
nhà đi vào tu hành và hái linh dược.
“Như vậy, lần này ngoài Vô Thượng huyền tông các ngươi ra thì còn có những
nhân vật nào đi vào? Ta chỉ muốn biết đám người có sức chiến đấu mạnh nhất,
tu vị cao nhất trong đó. Lấy Thiết Trầm Chu vừa rồi làm tiêu chuẩn, thấp hơn
hắn thì không cần nói.”
Trên mặt người kia hiện ra vẻ khó khăn.
Tận hơn hai người đi vào, hắn nào có thể nhớ được từng cái tên chứ.
Sau khi nghe thấy câu phía sau của Sở Hi Thanh, thần sắc hắn mới khá hơn:
“Thực lực mạnh hơn Thiết Trầm Chu, tổng cộng có Huyền Vô Thượng, Hạ Tử
Linh của Dục Giới Đệ Lục thiên, Kiếm Thị Phi, Vương Lam của Đô Thiên thần
cung . . .”
Người này báo hơn hai mươi cái tên.
Sở Hi Thanh nghe vậy thì cau mày, lòng thầm nói lần bí cảnh này thật sự là
quần anh hội tụ mà.
Bảo sao ‘Thần quyến chi ấn’ trên đỉnh đầu Sở Mính lại biến thành màu xám.
Chỉ sợ Sở Mính không đánh lại bất cứ kẻ nào trong đám người này.
“Các hạ vẫn rất thức thời, ngươi có đan dược xử lý thương thế chứ?”
Sở Hi Thanh không phải hạng người qua cầu rút ván.
Hắn thấy người này vội vàng gật đầu, liền quay người đi trở về phía của hai vợ
chồng Vương Hi Trúc và Tiết Hữu Đình.
Hai vị này và các đệ tử của Vô Tướng thần tông đều không nhân cơ hội này đi
hái Thần Tâm nấm, mà đều nghiêm túc đứng tại chỗ để chờ hắn.
Trên mặt bọn họ đều ngậm lấy chấn động, mừng rỡ, kính phục, tôn kính.
Võ đạo của vị Sở sư đệ này, quả thực là mạnh mẽ bá đạo đến vô lý.
“Chư vị sư huynh đệ!”
Sở Hi Thanh ôm quyền: “Hiện giờ ta không dùng được hai phần bí dược này, vì
vậy vẫn theo quy củ cũ, ai ra giá cao thì được. Nhưng ta mất nhiều công sức
nhất, một mình ăn bảy phần mười, hi vọng mọi người đừng chê ta tham.”
Vương Hi Trúc nghe vậy thì mặt rung lên, nghiêm túc đáp lễ: “Sư đệ nói đùa
rồi, hai cây Thần Tâm nấm hôm nay là do sư đệ dốc sức lấy được, vốn nên
thuộc về mình sư đệ. Chúng ta há có thể mặt dày, cướp đồ ăn trong bát của hư
đệ ngươi.”
Rất nhiều đệ tử Vô Tướng thần tông còn lại cũng ra sức từ chối.
Bọn họ cũng không muốn chia số tiền này, cho rằng nhận lấy thì ngại.
Sở Hi Thanh thì lại nở nụ cười thản nhiên: “Ai nói các vị không ra sức chứ, vừa
rồi các vị tử chiến không lùi, bằng không linh dược đã bị người của Huyết Bức
sơn hoặc Vô Thượng huyền tông hái đi rồi.”
“Hơn nữa, thiên tài địa bảo, người thấy có phần, quyết định như vậy đi! Bằng
không ta phá hủy hai cây Thần Tâm nấm này, miễn cho tổn thương tình nghĩa
đồng môn. Ngoài ra, Sở mỗ còn có một chuyện muốn nhờ mọi người hỗ trợ, các
ngươi giúp ta thu thập pháp khí và bọc hành lý ở trên người của bọn họ, việc
này khá phiền.”
Phong thái của hắn bá đạo, lời nói có một không hai.
Vương Hi Trúc và Tiết Hữu Đình nhìn nhau một chút, đều biết nếu từ chối nữa
thì sẽ không hay.
Sở sư đệ làm người hào phóng, bọn họ cũng không nên làm kiêu.
Ngày sau bọn họ cố gắng giúp đỡ Sở sư đệ ở trong tông môn là được


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com