“Bọn chúng đang nhìn chằm chằm vào ngươi!” Lãnh Sát Na ôm trường kiếm trước ngực, sắc mặt hắn lạnh lùng: “Hiện giờ, chỉ cần ngươi nhìn vảy cá này một chút, một cái chớp mắt tiếp theo chính là giờ chết của ngươi. Nhưng nếu ngươi không biết sống chết, kiên trì muốn xem, vậy thì tùy ngươi.” Sở Hi Thanh không có phản ứng, hắn đứng tại chỗ, bắt đầu suy nghĩ một lúc lâu. Sau đó, hắn cười nói với Chu Lương Thần: “Lương Thần, chuyện tiếp theo phải làm phiền ngươi rồi. Chân Ý Đồ ở Hắc Hải có quan hệ với lực lượng hệ thủy, vừa vặn là thứ Lương Thần ngươi am hiểu nhất, ta muốn ngươi đưa Tiểu Chiêu đi bắt Lỏa Lý trong hồ, rồi ghép vảy cá của chúng thành một tấm Chân Ý Đồ hoàn chỉnh, tốt nhất là chế thành một cuộn tranh.” Lúc này, vẻ mặt Chu Lương Thần rung lên, ôm quyền nói: “Thuộc hạ sẽ dốc hết sức để hoàn thành việc này! Nhất định sẽ không để chủ thượng thất vọng.” Sở Hi Thanh thấy buồn cười: “Không cần vội, cũng không vội được, chỉ cần hoàn thành trong vòng một tháng là được.” Chắp vá và ghép vảy cá thành một bức Chân Ý Đồ hoàn chỉnh, đây chính là một công trình lớn. Không biết phải bắt giết bao nhiêu Lỏa Lý, lại phải thu thập bao nhiêu vảy cá. Rắc rối chính là những vảy cá này còn lặp lại nhau. Chu Lương Thần muốn ghép chúng thành một bức đồ hoàn chỉnh, độ khó của nó giống như chơi ghép tranh vậy, hơn nữa còn là một bức tranh có mười vạn mảnh. Việc này, càng nhiều người thì càng tốt. Chỉ hai người Chu Lương Thần và Bạch Tiểu Chiêu, chỉ sợ còn không an toàn. Sở Hi Thanh nghĩ đến chỗ này, lại nhìn Lãnh Sát Na với ánh mắt sâu xa: “Lãnh sư huynh muốn làm hộ vệ cho ta đúng không? Ta không thiếu hộ vệ, nhưng lại thiếu nhân thủ hỗ trợ thu thập vảy Lỏa Lý, ta có thể ra ngàn lượng bạc một ngày để thuê ngươi.” Bản thân Sở Hi Thanh không thể nào nhìn vảy cá kia được, nên chỉ có thể tìm kiếm ngoại lực. Lãnh Sát Na hơi lắc đầu, lời nói hàm chứa trào phúng: “Ngươi cần gì phải như vậy? Dù ngươi để người khác hoàn thành Chân Ý Đồ, ngươi cũng không thể quan sát và nghiên cứu, vừa nhìn thì phải chết.” “Việc này không cần Lãnh sư huynh ngươi lo, ta tự có biện pháp.” Khóe môi Sở Hi Thanh cong lên: “Lãnh sư huynh chỉ cần nói cho ta biết là đồng ý hay không là được.” Lãnh Sát Na híp mắt lại, sau đó cười gằn: “Xem ra ngươi vẫn muốn tìm chết, ta ngại gì không giúp ngươi toại nguyện? Nhưng phải là hai ngàn lượng!” Hắn giơ quan tài băng trong tay lên: “Phương Bất Viên cũng thuê ta hai ngàn lượng một ngày.” “Được!” Sở Hi Thanh nhẹ nhàng ôm quyền: “Ngày hoàn thành, sẽ tính tiền với Lãnh sư huynh.” Lúc này, hắn vỗ hai cánh Bạch Hổ, bay lên cao bảy trưởng, sau đó bay nhanh về phía nam của Hắc Hải. Lãnh Sát Na thấy thế thì sững sờ, lập tức hét lên: “Sở sư đệ, ngươi muốn đi nơi nào?” Sở Hi Thanh không có trả lời hắn, mà gia tăng tốc độ, bay vào rừng rậm phía trước. Hắn đương nhiên là đi tìm tài liệu chính của bí dược Vô Tướng công tầng thứ tám là Thần Dương Hoa và Huyền âm thảo rồi. Phải tranh thủ đột phá lục phẩm hạ trong vòng một tháng này. Còn cả thiên phú huyết mạch trên người hắn nữa. Trước khi xem Chân Ý Đồ của Hắc Hải, hắn phải cố gắng gia tăng thiên phú huyết mạch của bản thân, như vậy mới an tâm. . . . Giờ mùi sáu khắc, bên trong bí cảnh thời gian lại xuất hiện cơn mưa đen xối xả. Tầng mây đen xì kia, làm cho bí cảnh tối tăm không có ánh sáng. Lúc này, tại một mảnh rừng rậm rộng lớn ở phía đông bí cảnh, Vân Thiên Ca đang ẩn thân trong một căn nhà gỗ tạm thời, hắn ho khan không ngừng, ho đến tan nát cõi lòng. Thỉnh thoảng lại có máu tươi tràn ra từ miệng của hắn, có lúc còn xen lẫn một ít mảnh vỡ của nội tạng. Vân Thiên Ca đang cố gắng loại bỏ đao ý của Sở Hi Thanh ra khỏi cơ thể mình. Tuy nhiên, việc này cực kỳ gian nan, luồng đao ý này như giòi trong xương, ẩn sâu trong lục phủ ngũ tạng của hắn, thậm chí là trong xương tủy. Mỗi khi Vân Thiên Ca phun ra một tia đao ý, thì một bộ phận thân thể, phế phủ và cốt tủy sẽ nát bấy. Nhưng đúng lúc này, Vân Thiên Ca bỗng nhiên có cảm ứng. Hắn nhíu mày lại, lập tức cầm thanh kiếm bên cạnh lên: “Là ai?” “Là ta!” Theo tiếng nói này xuất hiện, tấm gỗ ở phía nam căn phòng bỗng nhiên đổ sụp xuống, phát ra một tiếng ‘rầm’. Căn nhà gỗ này chỉ được dựng tạm, vừa không có cửa, cũng không có cửa sổ. Mà cái tấm gỗ này, cũng chính cửa ra vào của căn nhà. Lúc này, một bóng người mặc áo xanh xuất hiện ở cửa. Đây là một thiếu niên mặt như ngọc, tóc mai như đao, mi mục như họa, hắn chồng một cái ô kim loại màu trắng bạc, đứng dưới cơn mưa đen như trút, khí độ xuất trân, tựa như trích tiên. “Tại hạ Kiếm Thị Phi của Đô Thiên thần cung, gặp qua Vân huynh.” Vân Thiên Ca ngưng thần nhìn người này, sắc mặt như bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại lạnh lẽo. Đây chính là Kiếm Thị Phi, hạng 1 Thần Tú Thập Kiệt kiếm, hạng 45 Thanh Vân Tổng Bảng!