Bá Võ - Khai Hoang

Chương 967: Thiên Quang Tà Ảnh (2)



Bốn đạo Huyền Minh thần quang của Huyền Vũ Quy Xà kia đã hoàn toàn mất
quy luật, quét ngang chiếu rọi lung tung.
Uy lực của thần quang này rất mạnh, chỉ cần sượt qua người là sẽ bị đóng băng
ngay.
Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, bốn đồng bạn của Vân Thiên Ca đã bị đóng
băng tại chỗ.
Đường đường là siêu thiên kiêu, là cao thủ ngũ phẩm có tiền đồ rộng lớn, giờ lại
ngã xuống ở chỗ này như vậy.
Vị Tế ti Dạ Lang tộc kia cũng đã chết.
Hắn là thuật sư của Dạ Lang tộc, thân pháp vốn kém hơn võ tu rất nhiều.
Tên Sở Hi Thanh kia quả thực là ác độc đến chân mưng mủ.
Hắn lắc mình đến trước người hai tên Dạ Lang tộc để liếc mắt nhìn Chân Ý Đồ,
lập tức có ba cái Thời Thương chém về phía đó.
Thiên hộ Liệt Linh của Dạ Lang tộc tránh được, nhưng vị tế ti kia thì lại không
tránh được, đã bị Thời Thương chém thành sáu miếng thịt.
Nội tâm Vân Thiên Ca lạnh lẽo vì sợ hãi, hắn biết nếu cứ tiếp tục như vậy, thì
tất cả bọn họ sẽ bị dư âm của cuộc chiến này đưa vào hoàng tuyền địa phủ.
“Chư vị, chúng ta nhất định phải hạn chế thân pháp của hắn! Chỉ cần Sở Hi
Thanh dừng lại, hắn chắc chắn phải chết!”
Cái này rất khó, Sở Hi Thanh đang thi triển một môn bí pháp rất thần kỳ, bọn họ
hoàn toàn không có cách nào bắt giữ phương vị của hắn.
Nếu như nói ba Chúc Cầu mất một phần ba sát na để phân biệt ra chân thân của
Sở Hi Thanh.
Nhưng dù có cho bọn họ hai sát na thì vẫn không làm được.
Mọi người chỉ tránh né Huyền Minh thần quang, chống đỡ khí lạnh ngập trời
kia mà đã rất vất vả rồi, nào có tinh thần đi phân biệt phương vị của Sở Hi
Thanh.
Nhưng dù khó thì cũng phải làm. . .
Nội tâm Vân Thiên Ca chợt lặng lẽ!
Hắn quét mắt nhìn bốn phía, ánh mắt sững sờ.
Người đâu? Người đâu hết rồi?
Bọn họ có mười chín người, chết bốn người, còn lại mười lăm người.
Nhưng giờ chỉ còn một nửa là ở đây.
Kẻ cầm đầu Kiếm Thị Phi đã biến mất tăm.
Vân Thiên Ca quét mắt nhìn bốn phía, rốt cuộc cũng tìm thấy Kiếm Thị Phi.
Vị thiếu niên thiên kiêu khí chất xuất trần này đang vừa tránh né Huyền Minh
thần quang, vừa bỏ chạy về phía trên đỉnh núi.
Còn có mấy bóng người đang chạy theo sau Kiếm Thị Phi.
Đám tạp chủng này! Bỏ chạy mà cũng không nói một tiếng.
Vân Thiên Ca cực kỳ uất ức và tức giận, nhưng vẫn không do dự, dứt khoát trốn
vào hang động trong sườn núi.
Hắn là người cuối cùng bỏ trốn, nhưng do độn pháp siêu tuyệt, nên lại nhanh
hơn một ‘đồng bọn’ của hắn một bước.
Mà ngay khi hai người sắp nhảy vào trong miệng hang, một đạo Huyền Minh
thần quang liều chiếu qua.
Vẻ mặt Vân Thiên Ca trở nên nghiêm túc, lập tức vung kiếm chém về phía sau
lưng, làm cho người sau lưng bị chậm một nhịp, bị luồng ánh sáng lạnh lẽo và
âm trầm kia đóng băng tại chỗ.
Thiên hộ Liệt Linh ở bên dưới cũng vô cùng tuyệt vọng.
Đám chó con nhân tộc này quả thật là không thể dựa dẫm được! Một tên cũng
không được!
Hắn chạy nhảy ở trong lòng núi, điên cuồng gào ghét, dốc hết sức lực để bắt giữ
bóng người của Sở Hi Thanh.
Chỉ cần có thể ngăn cản Sở Hi Thanh một chút thôi, ba con Chúc Cầu kia sẽ
giết chết hắn ngay.
Nhưng Liệt Linh chỉ phí công, hắn vẫn luôn chậm một bước.
Dù Sở Hi Thanh xẹt qua ngay trước người hắn, Liệt Linh vẫn phải mất nửa cái
sát na thì mới nhận ra quỹ tích thân pháp của Sở Hi Thanh.
Chúc Cầu không thể bắt giữ bóng người của hắn.
Liệt Linh cũng không có cách nào.
Mà chỉ giây lát sau, ba đạo Thời Thương đến từ quá khứ tương lai, vừa sâu xa
lại khó hiểu đã lóe lên ở bên cạnh hắn.
Liệt Linh không hề có sức chống cự, thân thể lập tức bị chia ra thành sáu khối.
Khi sáu khối thân thể của Liệt Linh rơi xuống đất, lại có một luồng khí lạnh lẽo
quét qua, đóng băng hắn tại chỗ.
Liệt Linh tràn đầy tuyệt vọng, mờ mịt, còn cả vô cùng giận dữ và không cam
lòng.
Hắn lo lắng cho bộ lạc của mình, sau khi tổn thất nhiều thanh niên trai tráng và
sức chiến đấu như vậy, bộ lạc của mình còn an toàn vượt qua mùa đông này
không?
Hắn cũng rất không cam lòng.
Không phải vì mình bại vong, mà mấu chốt là từ khi tiến vào bí cảnh đến giờ,
hắn vẫn được chính thức đối mặt với Sở Hi Thanh, vậy mà tất cả tộc nhân của
hắn đều xuống hoàng tuyền rồi.
Một cái chớp mắt sau, ý thức của Liệt Linh đã hoàn toàn tan rã.
Bóng người của Sở Hi Thanh vẫn nhanh chóng qua lại ở bên trong lòng núi.
Hắn hắn vẫn đang duy trì cực chiêu Yên Vân Thiên Túng, cũng chưa từng gián
đoạn Vô Cực Trảm.
Đổi thành võ tu bình thường, lúc này đã tiêu hao hết bảy phần sức lực và chân
nguyên rồi.
Nhưng Sở Hi Thanh thì vẫn khỏe mạnh như cũ.
Lúc này, con Huyền Vũ Quy Xà kia đã bị Thời Thương cắt chém cho thương
tích đầy mình, phần mai rùa cứng rắn ở trên lưng đã nát vụn, ngay cả cái đuôi
rắn kia cũng suýt nữa bị cắt đứt. 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com