Trải qua bao nhiêu việc như vậy, Lâm Từ vẫn muốn reo rắc cho anh ta thêm hy vọng sao? Rồi sau đó lại chính tay dập tắt hy vọng? "Em đang tránh mặt anh sao?" Lâm Từ hụt hẫng thu tay lại. "Anh nghĩ nhiều rồi.
Phiền tránh ra, em phải vào trong thăm anh hai." Lâm Từ nhìn Lăng Thiên đi lướt qua người mình, ánh mắt u buồn liền hiện lên.
Có phải bây giờ Lăng Thiên rất ghét anh ta không? Lâm Từ nắm chặt tay, anh ta không thể thích Lăng Thiên được, mãi mãi không thể. Vừa đi vào trong, Lăng Thiên đã thấy Thẩm Ninh đang ngồi ngẩn người nhìn Lăng Mặc thì cười buồn.
Nếu như Lâm Từ cũng đáp lại một chút tình cảm của anh ta thì có lẽ anh ta cũng không đau khổ tới như vậy, ngày ngày vùi đầu vào công việc để quên đi chuyện cá nhân. "Chị dâu." "A....!tôi không có chảy nước miếng." Thẩm Ninh giật mình theo phản xạ lau lau miệng. "Phụt...ha ha ha chị dâu, chị đúng là dễ thương." "Lăng Thiên....!cậu đừng gọi lung tung." Thẩm Ninh đỏ mặt.
Từ lúc quen biết Lăng Mặc, không biết cô đã mất mặt trước người Lăng gia bao nhiêu lần rồi. "Chị đúng là chị dâu của em mà." Lăng Thiên đi đến ngồi xuống ghế nhìn Lăng Mặc, bỗng nhiên nhoẻn miệng cười. "Chị dâu, chị thấy anh trai em như thế nào?" "Lăng Mặc sao? Anh ấy....!anh ấy hơi đáng sợ một chút lại rất bá đạo, tính khí đôi khi cũng rất tệ, lại còn lạnh lùng khó gần, đặc biệt còn gia trưởng nữa.
Lục Vũ vẫn luôn nhường nhịn Hạ Yên Chi vì cô ta là tiểu thư Hạ gia mà anh ta lại đang làm trong tập đoàn Hạ thị.
Nhưng lần này Hạ Yên Chi chuyện bé xé ra to, không tìm được tin nhắn hay cuộc gọi nào cho Thẩm Ninh trong máy Lục Vũ lại cho rằng anh ta có tật giật mình nên đã xoá đi.
Lục Vũ cũng vì vậy mà đánh cho cô ta một bạt tai khiến Hạ Yên Chi sững người. "Lục Vũ, anh lại vì cô ta mà đánh tôi?" Hạ Yên Chi ôm má khóc lóc. "Yên Chi...!anh....." "Anh là đồ tồi, đồ khốn nạn.
Cút đi, cút đi tìm Thẩm Ninh của anh đi." Lục Vũ vừa định xin lỗi lại bị câu nói của Hạ Yên Chi làm cho tức giận.
Anh ta vớ lấy áo khoác quay người rời đi, mặc kệ cô ta đằng sau khóc lóc. Quán bar tiếng nhạc sập sình khiến người ta quên đi những muộn phiền.
Lục Vũ uống hết ly này đến ly khác, đến khi bản thân đã ngà ngà say mới dừng lại. "Anh trai, hình như anh đang buồn.
Có muốn em giúp anh vui vẻ lên không?" "......"