[Bác Chiến] Yêu Lại Từ Đầu

Chương 13: 3 năm sau



3 năm sau.

Tiêu Chiến bây giờ đã là một diễn viên của phái thực lực, địa vị trong giới không phải là nhỏ. Vừa có ngoại hình đẹp trai, lại có tính cách dịu dàng hòa nhã, hơn thế nữa đời tư còn rất là trong sạch, chưa một lần dính phải tin đồn hẹn hò. Mẫu đàn ông như Tiêu Chiến chính là mục tiêu săn đón của rất nhiều người, kể cả nam lẫn nữ. Có rất nhiều người đã bày tỏ với anh, có người thậm chí còn muốn bao nuôi anh, nhưng Tiêu Chiến từ chối hết thảy, lựa chọn cho mình cuộc sống độc thân.

Suốt  năm qua, dù có những lần vì từ chối kim chủ mà anh bị hắc đến thê thảm, nhưng sau đó sự việc rất nhanh được giải quyết. Anh dùng thực lực chứng minh, đem địa vị của mình trong giới ngày một đi lên, bây giờ xem ra cũng có tiếng nói. Còn có một người, suốt 3 năm qua cũng chưa từng rời bỏ anh, kiên trì bên anh đến tận bây giờ.

Vương Nhất Bác mặc dù bị Tiêu Chiến từ chối không biết bao nhiêu lần, nhưng mắng hắn một lần thì hắn lại mặt dày thêm một chút. Anh nói không được nên quyết định bơ hắn luôn.

Suốt 3 năm qua, mỗi lần anh sát thanh một bộ phim hay cho ra một sản phẩm âm nhạc, Vương Nhất Bác đều gửi đến một bó hoa và một con gấu bông. Mới đầu anh kiên quyết không nhận, nhưng không hiểu hắn làm cách nào mua chuộc khiến quản lí Hạ không những không từ chối mà còn giúp hắn đưa đến trước mặt anh. Hết cách anh đèm phải mang về, để chung với quà fan hâm mộ tặng anh.Sau đó rất lâu, trong một lần dọn lại quà fan tặng, anh mới phát hiện ra một bí mật. Trong mỗi con gấu bông mà Vương Nhất Bác gửi đến, đều sẽ kèm theo một máy ghi âm, ghi lại lời chúc của hắn dành cho anh.

“Chiến ca, sát thanh rồi, tranh thủ nghỉ ngơi thật tốt, anh gầy đi rồi.”

“Chiến ca, chúc mừng anh ra bài hát mới, thật hay, em đã nghe hết rồi.”

“Chiến ca, nhớ ăn uống đầy đủ, nghỉ ngơi giữ sức.”

“Chiến ca, chúc đóng máy thuận lợi, vui vui vẻ vẻ.”

“Chiến ca, chúc cho phim mới thành công,…”

“…”

“Chiến ca, sinh nhật vui vẻ… còn nữa… em yêu anh.”

Từ ngày chia tay ở đoàn phim cũ, tính đến nay anh và hắn gặp nhau chưa đến chục lần. Tất cả chỉ là trên sóng truyền hình, có chào hỏi đôi câu nhưng vẫn là đường ai nấy bước, Tiêu Chiến anh chưa một lần nguyện ý cùng hắn bắt chuyện. Còn có thêm vô số lần hắn theo sau anh, nhìn ngắm bóng lưng của anh, chỉ có điều này là anh không biết.

Chỉ có Vương Nhất Bác là không quên, bất kể anh có dịp gì quan trọng, hắn đều nhớ, đều sẽ chúc mừng anh. Sinh nhật anh hắn sẽ gửi bánh và hoa, còn đặc biệt kèm theo câu nói yêu anh. Còn anh, hầu như không biết gì về hắn. Ngay cả số điện thoại hắn nhắn tin chúc anh ngủ ngon vào mỗi tuần anh cũng không lưu. Những cuộc hẹn của Vương Nhất Bác bị anh từ chối không đếm xuể, nhưng hắn vẫn chưa một lần bỏ cuộc.

Tâm ý của Vương Nhất Bác, người ngoài như quản lí Hạ nhìn vào còn cảm động, thế nhưng Tiêu Chiến lại chưa một lần động tâm, cũng chưa một lần hồi đáp. Chỉ là trong tâm trí anh, cảm giác bài xích hắn từ lâu đã không còn, anh chưa nhận ra mà thôi.

“Tiêu Chiến em xem cái hợp đồng quảng cáo này đi, tuy là công ty mới nhưng mà trả thù lao rất cao đấy, hợp đồng còn nhiều ưu đãi đặc biệt.”

“Công ty WX sao? Lần đầu em nghe đến”

“Thì chị đã bảo đây là công ty mới cơ mà. Em đọc đi rồi kí. Công ty người ta có vẻ muốn hợp tác với em lắm đấy, còn kí sẵn rồi đây này, chỉ chờ em thôi”

Tiêu Chiến cảm thấy có gì đó sai sai, làm gì mà có chuyện kí hợp đồng mà dễ thế này, không cần bàn bạc mà trực tiếp kí luôn. Mà đúng là công ty này ngoài thù lao cao, còn gì mà miễn phí dùng sản phẩm cả đời cho người đại diện, rồi mỗi tháng tặng phiếu đi spa, lại mỗi năm tặng 2 lần đi du lịch nước ngoài…

Cái phúc lợi như này có hơi bất thường không, là công ty cung cấp đồ ăn vặt mới mở mà ưu đãi thế này thì phải xem xét lại. Vẫn là nên trực tiếp đến công ty bàn bạc thì hơn.

---

Và vào một ngày nào đó, có anh chàng họ Tiêu tên Chiến đến công ty WX để kí kết hợp đồng. Nhận được lời giải thích từ giám đốc Vu là anh đang là minh tinh nổi tiếng, công ty họ lại mới mở, ưu đãi như thế là quả thực không nhiều, còn đang sợ ủy khuất anh,còn sợ anh sẽ không nhận lời. Nếu anh có yêu cầu gì thêm vào hợp đồng cũng tuyệt đối không thành vấn đề. Anh nổi tiếng như vậy mà quảng cáo cho công ty họ, họ sẽ thu lại lợi nhuận sớm thôi.

Lời nói ra như mật rót vào tai, Tiêu Chiến lại cẩn thận suy nghĩ một phen. Nhìn xem ngoài tiền thù lao cao gấp đôi những chỗ khác cùng những ưu đãi khổng lồ khác thì anh cũng phải có mặt bất cứ khi nào công ty họ có yêu cầu về sửa đổi quảng cáo. Cái này cũng tính là công bằng đi. Thế là Tiêu Chiến ù ù cạc cạc mà đem tên mình kí xuống.

Cho đến ngày chính thức đến công ty họ để bàn đến vấn đề quảng cáo, Tiêu Chiến mới vỡ lẽ ra mình đã bị lừa ngoạn mục như thế nào.

Trong phòng họp đang ngồi trước mặt anh là Vương Nhất Bác đang mang vẻ mặt tươi cười

“Tiêu lão sư hoan nghênh anh hợp tác với công ty chúng tôi”

“Vương Nhất Bác, sao cậu lại..?”

“Quên giới thiệu với anh, em là Vương Nhất Bác, tổng giám đốc của WX, có phải là anh rất vinh dự không khi trực tiếp được làm việc với sếp tổng?”

“Cậu dám lừa tôi?”

“Sao lại gọi là lừa chứ, rõ ràng là anh tự nguyện kí cơ mà, chúng ta đôi bên hợp tác vui vẻ, anh xem, em cũng đã làm gì anh đâu.”

“Cậu…?”

“Cậu cậu cái gì chứ, anh mau ngồi xuống đi, chúng ta bàn chuyện công việc.”

Tiêu Chiến lần đầu tiên bị á khẩu trước con người này, không biết nên nói gì, cũng không biết nên bày ra vẻ mặt gì. Làm sao anh biết được chủ tịch của Vương Tiêu lại là Vương Nhất Bác cơ chứ. Nếu biết anh đã… haiz..

Tiêu Chiến còn đang suy nghĩ mông lung thì Vương Nhất Bác bên kia đã bày ra bộ dáng chuyên nghiệp bắt đầu cùng anh bàn chuyện công việc. Mà hắn cũng chỉ cùng anh bàn chuyện công việc mà thôi, cũng không nói thêm gì khác.

“Cảm ơn Tiêu lão sư, hi vọng chúng ta sau này hợp tác vui vẻ”

“Hợp tác vui vẻ”

Tiêu Chiến nói xong thì quay đi, nhưng Vương Nhất Bác cứ thế đi theo anh.

“Cậu đi theo tôi làm gì?”

“Em đâu có đi theo anh, em là đi dám sát người đại diện quay quảng cáo có được không?”

Tiêu Chiến lại xấu hổ quay đi, cũng mặc kệ Vương Nhất Bác lẽo đẽo bám theo sau anh như cái đuôi nhỏ.

---

“Được rồi”

“Tốt lắm”

“Cắt”

“Cảm ơn Tiêu Chiến, diễn tốt lắm, vất vả rồi”

“Chưa được, quay lại đi.” Vương Nhất Bác đột ngột lên tiếng làm cho nhân viên đứng hình tập thể. Rõ ràng là cảnh quay rất tốt, còn đẹp như thế có chỗ nào để chê đâu chứ. Hay là Tiêu Chiến đã làm gì đắc tội với Vương tổng rồi, nên cậu ấy mới cố tình chèn ép đây.

“Vương tổng, tôi thấy rất ổn rồi mà, còn chỗ nào cần chỉnh sửa sao?”

Đạo diễn bất lực lên tiếng, với nhiều năm kinh nghiệm trong nghề, ông đảm bảo đoạn quảng cáo này không hề có sai sót, hơn nữa còn rất tốt, diễn viên trẻ đẹp, diễn suất lại phóng khoáng, trẻ trung, rất hợp với quay quảng cáo đồ ăn vặt rồi còn gì. Thế nào mà vị Vương tổng này lại khó tính như vậy.

“Chỗ này, đúng rồi, là đoạn này, áo bị kéo lên cao quá rồi, với tay lấy đồ ăn có cần phải để lộ cơ bụng thế không? Còn nữa, chỗ này cũng không được, góc áo cũng bị bật lên rồi, tốt nhất là nên đổi áo dài một chút rồi quay lại toàn bộ đi.”

Nhân viên: "…"

Đạo diễn: "..."

Tiêu Chiến: “…”

Tất cả mọi người đều một bộ dáng bất mãn nhìn Vương tổng, có nhất thiết phải thế không thưa ngài. Với tay lên trên thì nhất định áo bị kéo theo rồi, cũng chưa đến một gang tay, cái này có phải là đang cố ý chèn ép người hay không. Không phải quay kiểu này các chị em gái càng thích hơn sao, cái bộ dáng khó chịu của cậu thật là kì quái. Tiêu Chiến lần này thảm rồi.

Vương Nhất Bác như sợ mọi người không nghe thấy lại nhấn mạnh thêm một lần nữa

“Chúng ta đang quay quảng cáo đồ ăn, không nhất thiết quay người nhiều như vậy. Tiêu lão sư chỉ cần ngồi một chỗ ăn là được rồi.”

Mọi người suýt chút nữa bị hắn làm cho nghẹn chết, cũng không dám cãi lời hắn, đành im lặng sắp xếp lại bối cảnh một lần nữa để quay lại, quay đến khi Vương Nhất Bác vừa lòng mới thôi. Vương Nhất Bác lặng lẽ quan sát, sau cùng mới tới chỗ anh quay phim thì thầm to nhỏ gì đó, sau đó còn có vẻ rất hài lòng mà cười, khóe miệng lúc nào cũng nhếch lên cao.

“Mọi người vất vả rồi ạ, cảm ơn mọi người nhiều”

Tiêu Chiến lễ phép chào hỏi tất cả nhân viên rồi mới theo quản lí Hạ rời đi. Anh vốn là muốn hoàn thành tốt công việc, thế mà bị Vương Nhất Bác bắt bẻ không thôi. Nhận thù lao cao đến mức đấy, anh cũng phải biểu hiện làm sao cho xứng đáng, nên quay cũng có chút nhiệt tình, ấy thế mà toàn bộ bị hắn bỏ sạch, không biết đến lúc lên hình sẽ thành cái dạng gì nữa.

Hôm nay đúng là một ngày chấn động với toàn thể nhân viên của WX. Tổng giám đốc của bọn họ hôm nay không những xuất đầu lộ diện ra ngoài, lại còn cười chào hỏi với mọi người. Đấy chưa  phải là vấn đề lớn nhất, lớn nhất chính là hắn còn xuống tận chỗ làm của nhân viên, giám sát quay hình, bây giờ còn đang nhìn điện thoại mà cười như tên ngốc. Nhất định là bọn họ bị mù rồi. Cái vị Vương tổng mà một tuần lễ có 7 ngày chỉ đi làm có 3 ngày, mà 3 ngày này thì chỉ trốn biệt trong phòng làm việc giải quyết sự vụ. Có gặp nhân viên chào cũng gật đầu chứ chưa bao giờ cười. Còn vị Vương tổng xuất hiện hôm nay thì quả thực làm bọn họ kinh hãi.

Vương Nhất Bác cảm thấy hôm nay chính là ngày vui nhất trong bao năm hắn trọng sinh trở lại. Không những có thể quang minh chính đại nói chuyện với anh, còn có thể nhìn thấy vẻ mặt anh cứng họng trước mình, còn vẻ mặt xấu hổ của anh nữa…

Vương Nhất Bác nằm lăn lộn trên giường, hắn không thể nào ngủ được. Cứ nhớ lại vẻ mặt xấu hổ lúc đó của Tiêu Chiến là cười mãi không thôi. Bao lâu rồi hắn không có được cảm giác thành tựu trên người anh. Những nỗ lực bao năm qua cũng đang dần được bù đắp.