Kể từ hôm ăn cơm với Vương Nhất Bác, quả thực hắn không dám làm phiền đến anh, gần một tuần trời đều không thấy tin nhắn, trong khi những ngày trước thì mỗi ngày đều ít nhất có một tin chúc ngủ ngon. Đột nhiên như vậy, làm anh có chút không quen, nhưng cảm xúc lạ lẫm thoáng qua đó, bị anh dẹp qua một bên. Chuyện công việc còn rất nhiều, không có việc thì anh tự làm mình bận rộn hơn là được.
"Tiêu Chiến, có người gửi quà cho em này"
"Người ta trực tiếp gửi đến phòng làm việc còn để tên là bên công ty thiết kế, chị nghĩ là bạn của em nên đã nhận cho em rồi"
"A.. bên thiết kế sao?"
Mới đầu Tiêu Chiến còn tưởng là Vương Nhất Bác lại bày trò. Tâm trạng thoáng chút vui vẻ. Nhìn đóng gói cẩn thận thế này, xem ra người gửi tâm ý không nhỏ. Đến khi Tiêu Chiến mở ra, mới biết đây là một thứ vô cùng quý giá, là tranh của họa sĩ Ryan. Tiêu Chiến thực sự rất thích tranh của vị họa sĩ này, đây là thứ có tiền cũng không thể mua. Nhưng rốt cục khi nhìn thấy tấm thiệp bên trong, tâm trạng kích động ban nãy trôi hết sạch, thay vào đó là vẻ mặt khó coi đến cực điểm.
"Chào Tiêu Chiến, không biết cậu còn nhớ tôi không? Nhưng tôi rất ấn tượng với cậu đấy. Món quà nhỏ này là để kỉ niệm lần đầu gặp mặt cậu. Mong lần sau có thể cùng cậu gặp mặt ăn bữa cơm.
Kí tên Mạnh Quân"
A, chết tiệt. Cái tên điên này lại có ý đồ gì đây. Đúng là kiếp này với kiếp trước không có gì thay đổi, thật phiền phức. Thái độ lần trước của anh quả thực vẫn còn rất khách khí với hắn rồi. Anh nghĩ lần này phải thẳng thừng, không để người ta được cơ hội lấn tới.
"Lần sau đừng tùy tiện nhận đồ người ta gửi đến nữa, còn cái này em sẽ tự đem trả lại"
Tiêu Chiến cau mày nói xong thì dẹp bức tranh qua một bên, chuyên tâm nghiên cứu lịch trình của mình.
"Được rồi, bên công ty WX mới gọi điện tới nói cuối tuần này phải sửa quảng cáo gấp nên mong em có thể đến, trùng hợp cuối tuần lịch trình em trống nên chị nhận rồi, không vấn đề chứ?"
Hạ Diệp nhỏ nhẹ hỏi, mới rồi tự ý nhận quà mà nhìn sắc mặt Tiêu Chiến có vẻ không tốt nên bây giờ lại tự nhận thêm việc làm chị có vẻ sợ. Dù biết Tiêu Chiến không phải là người giận cá chém thớt, nhưng mà vẫn nên cẩn thận một chút, sắc mặt của Tiêu Chiến bây giờ chị lần đầu tiên mới thấy. Còn tưởng sẽ bị trách vì nhận thêm việc vào ngày nghỉ, ai ngờ đâu Tiêu Chiến lại đồng ý, tâm trạng cũng không thấy khó chịu nữa.
Tiêu Chiến cũng không hiểu được bản thân mình, rõ ràng là anh không cho hắn được phép đối xử tốt với anh, nhưng khi hắn thật sự làm thế thì anh lại có chút hụt hẫng. Không nghĩ mình không cho thì hắn sẽ không làm, có phải thái độ hôm ấy của anh có hơi quá đáng rồi không. Dù sao thì cũng không thể nào quay lại, có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
---
"Chiến ca, anh đến rồi."
Vương Nhất Bác vừa thấy anh đến công ty thì vui mừng ra mặt, thấy Tiêu Chiến tay xách túi lớn túi nhỏ đồ ăn thì cười càng khoa trương hơn. Này cũng không phải do anh tự nguyện nấu, là bị hắn ép đi. Tiêu Chiến vừa nhìn thấy hắn như vậy, nhịn không được muốn mắng một câu, nhưng đến khi lời nói ra lại chẳng có lấy một hàm ý mắng mỏ, chỉ như trêu đùa mà thôi.
"Cậu đường đường là tổng giám đốc một công ty, thế mà đến bữa cơm cũng phải năm lần bảy lượt nhắn tin đòi tôi sao? Tôi đã nói là được thì nhất định sẽ làm mà."
"Này không tính, đồ anh nấu em không đòi thì làm sao có thể ăn đây."
"Được rồi, vậy đồ ăn đây, cậu ăn đi, tôi xuống studio đây."
"Anh sao có thể làm thế, lần trước không phải em ăn cùng anh sao, anh trả lễ thì cũng phải như thế chứ."
"Vương Nhất Bác, tôi nghĩ công ty cậu chuyển qua đòi nợ thuê chắc sẽ phát triển lắm đấy."
Tiêu Chiến nói xong thì đi vào, đem thức ăn bày ra. Dù không phải cố tình nhưng anh đã làm rất nhiều món mà hắn thích, đều dựa theo thói quen ăn uống của hắn trước kia mà làm. Anh cứ nghĩ mình không còn để ý gì đến hắn, thực ra mọi thứ đều được khảm sâu trong kí ức của anh, chỉ là những kí ức cuối cùng về hắn, có lẽ toàn là bi thương.
Vương Nhất Bác vui vẻ ngồi hưởng thụ, có chút phấn khích, có chút mong chờ, nhìn anh bày bàn thức ăn, lại đơm đơm xới xới vào chén của hắn một đống đồ ăn. Cho đến khi anh xong xuôi, hắn mới cầm đũa bắt đầu thưởng thức.
"Anh không ăn sao?"
"Tôi ăn rồi mới đến, hiện tại không đói."
"Vậy ngồi nhìn em ăn sao? Cẩn thận một chút nếu không sẽ bị vẻ đẹp trai của em hù chết."
Hắn vốn tính sẽ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tiêu Chiến, như vậy sẽ rất hạnh phúc. Nhưng khi ăn được hai ba miếng thì bắt đầu trầm lặng. Đồ ăn vào đến miệng rồi nghẹn đắng lại cổ họng. Đây đều là những món hắn thích nhất, hương vị do chính tay Tiêu Chiến làm mà cho dù hắn cố bắt chước thế nào cũng không giống được. Bây giờ một lần nữa được nếm lại mùi vị này, hắn những tưởng mình sẽ rất vui vẻ, nhưng sự thật không phải thế.
Trong lòng hắn bây giờ cảm xúc rất hỗn độn, có vui có buồn, nhưng tất cả cuối cùng đều là một sự tồi tệ khó nói thành lời. Rốt cuộc những năm tháng ấy, hắn đã đối xử với anh như thế nào. Cơm anh nấu, đồ ăn anh làm, lúc nào cũng là một bàn nóng hổi chờ hắn ở nhà. Nhưng hắn lại chưa bao giờ biết trân trọng những thứ ấy. Những bàn ăn nguội lạnh, thức ăn bị đem bỏ cứ thế mà nhiều lên. Hắn chậm rãi nghĩ đến có lần hai người cãi nhau, hắn đem toàn bộ đồ ăn anh chuẩn bị đập bỏ, vương vãi trên sàn nhà. Cho đến khi hắn biết cái gì là trân quý, thì vĩnh viễn cũng không còn cơ hội nữa.
Bây giờ một lần nữa được chạm vào những thứ hắn hoài niệm, có phải là ông trời quá ưu đãi hắn rồi không. Càng nghĩ hắn càng thấy bản thân mình độc ác, càng thấy tội lỗi với anh nhiều hơn. Lời nói trêu chọc anh như hồi nãy bây giờ một câu cũng không thể nói, cứ thế mà nghẹn ứ ở cổ họng.
Tiêu Chiến ngồi một bên nghịch điện thoại chờ hắn ăn cơm, đến khi thấy hắn im lặng mới lén lút ngó qua trông hắn như thế nào. Ai dè lại thấy khóe mắt hắn đỏ hoe, còn dâng lên một tầng sương mỏng. Hắn cúi gầm mặt lặng lẽ ăn cơm, nhìn thế nào cũng thấy động tác có chút cứng ngắc.
"Cay lắm sao? Thấy cậu nấu đồ Trùng Khánh ngon như vậy, còn tưởng cậu đã ăn được đồ ăn cay rồi chứ."
Một câu nói này của Tiêu Chiến, thuận lợi làm người đang cố kìm nén cảm xúc nãy giờ khóc rồi. Nước mắt cứ thế nóng hổi chảy dài xuống làm Tiêu Chiến lúng túng không thôi. Chưa kịp nói thêm điều gì thì Vương Nhất Bác đã đứng dậy đi ra ngoài.
Vương Nhất Bác hắn không muốn khóc trước mặt anh, nhưng bị một câu nói kia của anh đánh trúng tâm lý. Thì ra anh vẫn luôn nhớ khẩu vị của hắn, luôn nhớ sở thích của hắn, vậy mà trước kia hắn cứ như vậy mà đánh mất anh. Vương Nhất Bác vào nhà vệ sinh, phải mất một lúc mới giải tỏa bớt được cảm giác đau thấu lồng ngực. Hắn rửa lại mặt mũi tèm lem nước mắt của mình, hít một hơi thật sâu bình ổn lại tâm trạng rồi mới quay trở lại phòng.
Đến nơi thấy Tiêu Chiến đang thu lại bàn đồ ăn làm hắn hốt hoảng chạy vào ngăn lại. Cũng đã lấy lại vẻ mặt bình tĩnh vốn có.
"Chiến ca, em chưa ăn xong mà anh đã vội thu dọn rồi sao?"
"Thấy cậu bỏ đi tôi tưởng cậu không ăn nữa nên dọn, cay như vậy vẫn muốn ăn sao?"
"Không cay, đồ anh làm rất ngon."
"Cậu còn nói không cay, mắt mũi cũng đỏ hết lên rồi."
"Anh để lại đi, em còn ăn chưa no đâu, nếu anh áy náy lần này nấu không tốt, vậy lần sau có thể nấu lại một lần nữa, em nguyện ý ăn."
Vương Nhất Bác nói xong thì đã tự động ngồi lại vào chỗ, lần này thì ăn rất ngon lành, biểu tình trên mặt đều là gật gù thưởng thức, nhai đến phồng miệng đầy đồ ăn.
"Chiến ca, anh ngồi rảnh rỗi có thể kể chuyện cho em nghe được không? Có anh kể chuyện ăn cơm sẽ ngon hơn nhiều."
"Cậu lớn từng này ăn cơm vẫn cần người kể chuyện sao?"
"Không phải, bình thường đều ăn cơm một mình, nhưng mà có anh ở đây nên muốn nghe anh nói chuyện. Anh kể chuyện gì cũng được, chuyện của anh cũng được, em rất muốn nghe."
"Tôi thì có chuyện gì chứ."
Mặc dù Tiêu Chiến nói thế, nhưng cuối cùng vẫn chiều theo hắn chậm rãi kể cho hắn nghe câu chuyện về Hoàng Tử Bé. Một câu chuyện anh rất thích. Cho đến khi câu chuyện kết thúc, Vương Nhất Bác cũng đem một bàn đồ ăn giải quyết sạch sẽ, không sót lại thứ gì.
"Xin lỗi cậu, mải kể chuyện nên không để ý cậu đã ăn xong, để tôi dọn dẹp rồi chúng ta bắt đầu công việc thôi."
"Anh kể rất hay, em còn muốn nghe nữa, chuyện công việc để sau cũng được."
"Hết rồi, không còn gì để kể nữa. Nói chuyện công việc thôi."
Vốn dĩ chuyện công việc làm gì có gì mà nói. Tiêu Chiến làm gì hắn cũng cảm thấy quá hoàn hảo rồi. Chỉ là muốn nhanh một chút được ăn cơm anh nấu nên mới làm thế để gọi anh đến thôi. Nhưng nếu bây giờ nói ra như thế thì chắc chắn Tiêu Chiến sẽ giận mất, nên hắn đành phải nghĩ ra một cách khác để hợp lý hóa cái yêu cầu của mình. Rất nhanh đã nghĩ ra, Vương Nhất Bác cảm thấy tự nể phục với khả năng giải quyết tình huống của mình.
"Chiến ca trước đây có học thiết kế đúng không? Vậy anh có thể thiết kế vỏ hộp đựng sô cô la được không? Yên tâm là phí thiết kế sẽ tính riêng."
"Công ty không thuê người thiết kế sao? Tôi cũng chỉ là người nghiệp dư."
"Nhưng mà là anh thiết kế thì sẽ khác, fan hâm mộ sẽ thích mua mấy đồ như thế, đó là lý do các nhãn hàng luôn muốn người đại diện là người nổi tiếng không phải sao?"
"À, được rồi."
"Anh cứ ngồi ở đây thiết kế, em sẽ bảo thư ký chuẩn bị giấy tờ."
"Ở đây sao? Không phiền cậu làm việc sao?"
"Không phiền."
"À còn nữa Chiến ca, Sô cô la này nhập khẩu từ Nhật Bản, nên tháng tới sẽ phải tới Nhật Bản quay quảng cáo, lịch trình cụ thể sẽ nói cho phòng làm việc của anh sau, em nói trước để anh chuẩn bị."
"Được."
Tiêu Chiến bị thần thái nghiêm túc lúc nói đến chuyện công việc của Vương Nhất Bác thu hút. Quả thực trước nay dáng vẻ anh bắt gặp khi hắn làm việc đa phần là lúc quay phim, còn cái bộ dáng tổng tài trưởng thành khí chất thế này vẫn chưa từng thấy qua. Là do những lần trước đến công ty anh không để ý hay là do hôm nay hắn đặc biệt nghiêm túc nên anh mới cảm thấy thế đây.
Trong thâm tâm anh vốn luôn cho rằng hắn là một cậu bạn nhỏ. Kiếp trước vì hắn nhỏ hơn anh nên anh luôn là người nhường nhịn hắn, chiều theo ý hắn. Kiếp này lại càng khỏi phải nói, anh 35 tuổi mới ra đi, sống lại cũng đã bao nhiêu năm, tính ra bây giờ cũng đã xấp xỉ đầu 4x. Còn hắn bây giờ cùng lắm mới là độ tuổi ngoài 20. Cho dù là tuổi thật hay tuổi tâm hồn, đều nhỏ hơn anh rất nhiều. Nhưng sao bây giờ nhìn lại, cậu bạn nhỏ có vẻ như trưởng thành lắm, so với những gì anh biết thì đã vượt xa rất nhiều rồi.
"Tổng giám đốc, đồ cậu cần đây ạ."
Thư ký đem theo một đống giấy bút với mấy hộp sô cô la đem vào, còn chưa kịp nhìn xem hắn làm gì mà tự nhiên lại đòi bút màu thì đã bị đuổi ra. Thư ký như anh cũng vất vả quá rồi, làm việc với vị Vương Tổng tính khí thất thường này quả thực không vui chút nào. Nếu không vì lớn tuổi lại còn phải nuôi vợ nuôi con, đời nào anh lại làm việc với cái vị lãnh khốc này cơ chứ. Nói chuyện với thư ký chưa bao giờ cười lấy một lần, chỉ có lạnh và lạnh hơn.
"Chiến ca, đây là mẫu sô cô la mới, ở Trung Quốc còn chưa có đâu, này là công ty phân phối độc quyền, anh mau ăn thử đi."
"Tôi trước giờ không có ăn vặt."
Nghe Tiêu Chiến nói xong Vương Nhất Bác cố nén cười, anh nói dối cái gì chứ. Sở thích của anh em còn không biết sao, anh là lúc nào bên người cũng nhất định phải có đồ ăn vặt cơ mà. Dù biết rõ như thế nhưng hắn cũng không cố tình vạch trần anh, anh rất là dễ xấu hổ mà.
"Anh phải ăn mới biết mùi vị nó như thế nào để mà thiết kế vỏ hộp cho phù hợp chứ."
Vương Nhất Bác nói xong thì bóc lấy một thanh sô cô la đưa tới trước mặt Tiêu Chiến. Ừm, cái này là do cậu bóc sẵn nên tôi mới ăn, chứ không phải do tôi muốn ăn, tôi ăn chỉ là lấy cảm hứng sáng tác mà thôi. Tiêu Chiến vừa tự biện minh cho mình vừa đón lấy thanh sô cô la ăn ngon lành. Cũng thuận tiện cầm bút lên bắt đầu vẽ phác thảo.
Vương Nhất Bác ngồi một bên thấy anh ăn hết lại tiếp tục bóc đưa tới, còn thuận miệng hỏi thăm.
"Ngon không anh?"
"Ừm, không tồi, hơi đắng một chút nhưng mà sau đó lại thấy rất ngọt."
Tiêu Chiến vừa nói vừa tự nhiên nhận lấy sô cô la bóc sẵn từ chỗ Vương Nhất Bác, cũng không để ý đến hắn đang nhìn mình chằm chằm, tâm trí của anh đang đặt hoàn toàn vào bản thiết kế.
"Vậy những món ăn vặt em gửi đến cho anh đều hợp khẩu vị chứ?"
"Ừm, rất ngon."
Tiêu Chiến nói xong mới phát hiện ra mình bị hớ, nhìn đến Vương Nhất Bác đang ngồi cười vui vẻ bên kia thì lại thấy xấu hổ. Tự anh nói không muốn thân cận với hắn, giờ lại nói ra đồ ăn hắn gửi đến anh đều đã ăn qua, nghĩ thế nào cũng thấy xấu hổ, muốn kiếm cái hố mà nhảy xuống cho xong. Không biết nên làm thế nào, thế là anh lại quay ra xù lông nhe răng ra mà giận ngược.
"Lần sau cậu đừng gửi đồ ăn đến nữa."
"Sao vậy? Có món nào anh không thích ăn à? Anh cứ nói đi lần sau em sẽ gửi cái khác."
"Không phải cậu nói sẽ đối xử với tôi như người hợp tác bình thường sao? Gửi đồ ăn cho tôi làm cái gì?"
"Đúng a, thì em đang làm đúng như anh yêu cầu còn gì. Chiến ca anh quên rồi sao, trong hợp đồng có nói là miễn phí dùng sản phẩm của công ty cả đời cho người đại diện, này là em đang làm đúng trách nhiệm thôi."
Tiêu Chiến đúng là không còn lí lẽ gì để nói với hắn, đúng là hợp đồng anh đã kí rồi. Nhưng chuyện Vương Nhất Bác gửi đồ ăn cho anh thì đâu phải mới đây, hắn đã gửi từ trước rồi cơ mà. Mà bây giờ anh nào đem cái lý lẽ ấy nói chuyện với hắn được chứ, dù sao người nhận cũng là anh, dù cho từ đầu là bị ép nhận, thì đến bây giờ anh cũng đã nguyện ý nhận, còn coi đó là điều tự nhiên rồi.
"Cậu còn không đi làm việc đi, ngồi đây tôi không thiết kế được."
Tiêu Chiến nhe nanh múa vuốt cảnh cáo hắn, kì thực là do anh bị hắn nói đến không nói lại được nên rất không thèm nói lí lẽ nữa mà quay sang dỗi luôn. Vương Nhất Bác thấy anh dỗi dỗi đáng yêu như vậy thì vui vẻ cả người, năng lượng tích cực tăng cao, bị anh đuổi đi cũng rất nghe lời. Thế là hắn đứng dậy đổi ra chỗ xa hơn một tí, ngồi ngắm anh hết cả một buổi chiều.