"Nhất Bác.. Nhất Bác... đừng..."
"Nhất Bác... anh xin em.. cầu xin em đừng làm vậy... đừng... "... Tiêu Chiến hốt hoảng tỉnh dậy, trán lấm tấm mồ hôi, miệng đắng ngắt. Với tay lấy chai nước trên bàn uống một ngụm anh mới bình tĩnh lại được. Đã mấy tháng rồi kể từ ngày anh sống lại, đêm nào anh cũng mơ thấy giấc mơ này, mơ thấy người đã nhẫn tâm đâm nát trái tim anh.. Anh bây giờ đã không dám tắt đèn đi ngủ nữa, lần nào cũng gặp ác mộng mà tỉnh dậy giữa đêm để rồi không cách nào ngủ lại được.. Anh bó gối ngồi trên giường, suy nghĩ mông lung.... Hiện tại đã là mùa đông. Thời tiết năm nay có chút khắc nghiệt hơn năm trước, lạnh hơn rất nhiều. Trước đây Tiêu Chiến rất thích mùa đông, anh là kiểu người sợ nóng không sợ lạnh, mùa đông đến còn vui vui vẻ vẻ đi trượt tuyết hay là nhấm nháp cây kem lạnh buốt sau đó phì phì thở ra khói lạnh. Nhưng bây giờ anh ghét mùa đông, anh ghét sự lạnh lẽo mùa đông mang lại. Kiếp trước anh tự tử cũng là vào mùa đông.
"Chiến Chiến em chuẩn bị xong chưa, chị đang ở dưới nhà em rồi này"
"Dạ, bây giờ em xuống"
Hôm nay Tiêu Chiến có buổi khai máy ở đoàn phim mới. Là bộ phim ngôn tình anh đã chọn trước đó, lần này anh được nhận vào vai nam chính, một vị bác sĩ trưởng thành và chững chạc. Mới đầu Quản lý Hạ còn lo anh không diễn được vì ngoại hình quá trẻ của anh, nhưng không ngờ anh lại diễn tốt như thế, casting 1 lần đã ẵm được vai nam chính vào tay.
Đến đoàn phim, Tiêu Chiến vui vẻ thân thiện tới chào hỏi mọi người. Dù sao anh cũng là người mới, lại từ idol chuyển sang diễn suất nên cũng phải có chút lo âu, Tiêu Chiến anh cũng là lần đầu đóng vai nam chính. Đang vui vẻ cười nói với đạo diễn, từ xa có một người đi lại, chìa tay ra trước mặt anh
"Xin chào, Tiêu lão sư..."
Tiêu Chiến nghiêng đầu nhìn qua, có chút kinh hãi, môi mấp máy không nói nên lời.. Vương Nhất Bác.. là Vương Nhất Bác hắn đang đứng trước mặt anh, nở nụ cười đưa tay về phía anh.. Sao Vương Nhất Bác lại ở đây, sao hắn có thể ở đây, giờ phút này không phải hắn nên quay show tống nghệ hay sao, sao lại chạy đến đây mà đứng trước mặt anh.
Dựa vào trí nhớ của mình, anh biết Vương Nhất Bác trước Trần Tình Lệnh không có quay bộ phim nào cơ mà. Kì thực chuyện liên quan đến mình, anh có thể không nhớ, nhưng chuyện về Vương Nhất Bác anh một chút cũng không quên. Những chuyện đó như đã ăn sâu vào trong tâm trí anh. Cho dù anh có tự lừa dối bản thân rằng mình đã quên, nhưng vừa đụng chuyện, liền có thể nhớ rõ hắn đã trải qua như thế nào.
Vừa bày ra vẻ mặt đần thối, anh rất nhanh lại lấy lại dáng vẻ ôn hoà của mình.
Anh đưa tay chạm nhẹ vào tay hắn "A... xin chào..." rất nhanh anh rút tay ra, không cười, vẻ mặt còn có thêm chút u ám.
"Sau này mong Tiêu lão sư chỉ bảo nhiều hơn, em là Vương Nhất Bác, đóng vai nam 2"
"Mong cậu chỉ bảo nhiều hơn"
Tiêu Chiến ra chiều trấn tĩnh rồi rất nhanh quay đi mà không để ý đến cái nhíu mày của người kia, anh không nhìn vào mắt hắn, cũng không nhìn vào mặt hắn. Phải rồi. Bảo anh làm sao nhìn mặt cái con người đó được đây, người gây ra cho anh bao tổn thương, đánh đập anh, chà đạp anh vậy mà bây giờ lại đứng trước mặt anh, cười cái điệu cười đáng ghét đó. Thực ra anh không hận Vương Nhất Bác, làm sao mà hận được người mà mình đã trao cả tâm can cơ chứ.
Anh chỉ hận bản thân mình quá ngu ngốc, quá bi luỵ hắn, hắn không còn yêu anh anh như cũ níu kéo, sống chết đòi ở bên cạnh hắn để hắn có cớ mà mắng mỏ anh, dùng những lời lẽ thô tục bẩn thỉu gắn lên người anh.. Vậy mà anh bây giờ lại vẫn thế, không thể hận lại càng không thể yêu. Tự trấn tĩnh bản thân rằng kiếp này mình và hắn không quen biết, chỉ cần mình tránh xa hắn một chút là được rồi, mắt không thấy tâm không phiền.
Nhưng người tính không bằng trời tính, ông trời đây là đang muốn trêu ngươi anh sao.
Những ngày quay phim, Tiêu Chiến tránh Vương Nhất Bác như tránh rắn rết, chỉ cần có cảnh quay chung anh sẽ cố hết sức để không bị NG. Sau đó tận lực không cùng hắn chung đụng một chỗ, và đương nhiên anh sẽ vẫn cùng các diễn viên trong đoàn vui vẻ trò truyện. Tiêu Chiến trước nay vẫn luôn rất dễ làm thân với người khác. Chỉ mới nhìn vào gương mặt đẹp trai thân thiện của anh, ai mà không nguyện cùng anh một chỗ nói chuyện cơ chứ.
Nhưng Vương Nhất Bác nào có chịu tránh né Tiêu Chiến, hắn lại càng chủ động hăng hái lại gần anh. Mới đầu thì là hắn mời cả đoàn phim đi ăn cơm. Tiêu Chiến từ chối. Sau đó hắn không mời đoàn phim đi ăn cơm nữa mà lại mua rất nhiều đồ ăn vặt đến mời mọi người. Bữa thì snack khoai tây, bữa thì ly Starbucks.. Tiêu Chiến như cũ từ chối vì lý do giữ dáng... Sau đó hắn còn mặt dày đến trước mặt anh bắt chuyện
"Tiêu lão sư có vẻ không thích ăn vặt nha~" chữ nha kéo dài, một bộ dáng thân thiện.
"Tiêu lão sư có thời gian không? Chúng ta tập thoại một chút được không?"
"Tiêu lão sư hôm nay thật đẹp nha, thật ra dáng bác sĩ" Lại là cái kiểu ra dáng thân thiết ấy
Mỗi lần hắn xun xoe lại gần anh, anh đều tận lực tránh né, đối đáp qua loa. Cũng có khi anh chỉ cười hờ hững, không đáp. Mọi người trong đoàn phim đều cảm thấy rất lạ lùng, dường như Tiêu Chiến có vẻ rất tránh né Vương Nhất Bác. Mọi người cảm thấy Nhất Bác vừa tốt bụng vừa thân thiện, liền trước mặt Tiêu Chiến không nhịn được lại kể tốt mấy câu. Tiêu Chiến như có như không cười nhạt nhẽo, đáy mắt là vẻ thâm trầm khó đoán. Vương Nhất Bác à Vương Nhất Bác, diễn xuất đến tốt như thế sao lại chạy vào đây diễn vai nam 2 làm cái gì chứ. Đeo lên bộ mặt giả tạo thân thiện với mọi người làm cái gì vậy? Cậu không phải là công tử thế gia hay sao? Không phải cậu lúc nào cũng là một bộ mặt lạnh lùng hay sao?
Kì thực Vương Nhất Bác đúng là công tử con nhà giàu. Gia đình hắn có công ty bất động sản lớn nhất Bắc Kinh. Bố mẹ muốn hắn đến công ty phụ giúp hắn lại muốn tiến vào giới giải trí. Mọi chuyện trong công ty giao lại tất cả cho anh trai hắn. Mà hắn tại vòng giải trí này là nỗ lực đi lên. Hắn trời sinh có thiên phú nhảy múa, lại có năng lực thể thao. Đẹp trai, con nhà giàu nhưng chưa bao giờ cậy gia thế để kiếm lấy hợp đồng. Cũng rất ít người biết được gia thế của hắn. Nhưng hắn cũng rất ít bị người ngáng chân cản đường, mọi chuyện đều có gia đình hắn lo, có scandal cũng rất nhanh bị dọn dẹp không còn dấu vết. Thế nên hắn trong mắt người hâm mộ vẫn là bộ dáng cao lãnh, đẹp đẽ. Còn chuyện sâu xa trong giới cao tầng ai mà biết được đâu.
"Vương lão sư trước giờ vẫn rất cao lãnh mà trong đoàn phim này lại có vẻ rất thân thiện nha"
"Đúng rồi, đúng là gặp rồi mới thấy cũng không quá lạnh lùng, lại còn rất đẹp trai nữa"
"Tôi còn nghe đồn Vương Nhất Bác không nói chuyện với cô gái nào quá 3 câu, đúng là chuyện bát quái không thể tin a".... Tiêu Chiến ngày nào đến trường quay cũng phải nghe một đống chuyện xoay quanh Vương Nhất Bác. Từ tận lực tránh xa anh bắt đầu chuyển sang chán ghét, chán ghét cái con người giả tạo đó. Anh không muốn nghe bất cứ điều gì về hắn. Mọi người đều nói hắn tốt, đều khen hắn thân thiện, chỉ có anh biết hắn không phải như vậy. Cảm giác chỉ có một mình mình biết chuyện, lại không thể đem nói ra, chỉ một mình mình không thể có suy nghĩ giống mọi người đều rất khó chịu. Đó là một cái cảm giác mà mình chỉ có thể tự trốn trong vỏ ốc của chính mình, như một người bị cô lập.
"Cô nói xem có phải Vương lão sư để ý ai trong đoàn phim rồi hay không? Đối với cả đoàn phim thân thiện như vậy là muốn gây ấn tượng tốt sao?"
"Cũng có thể lắm đó nha, không biết là ai thật có phúc nha, chúng ta đoán thử xem"... Tiêu Chiến đứng dậy đi thật xa, đến chỗ vắng vẻ ngồi một mình trông thật cô đơn cũng thật an tĩnh. Phải rồi Vương Nhất Bác thích ai thì sẽ vung tiền như nước, năm xưa không phải hắn như thế đối với anh hay sao. Rồi sau đó lại vứt bỏ anh để chạy theo người khác, chạy theo bao nuôi đám tiểu tình nhân của hắn. Vậy mà bây giờ lại tỏ ra thanh bạch, cao lãnh để không ai biết được bộ mặt thật của hắn. Thật giả tạo, cũng thật đáng ghét.Dù đã tận lực tránh đi, thì những suy nghĩ của anh về hắn vẫn không thể nào tránh được. Những lúc ngồi một mình như thế này, anh lại thả hồn suy nghĩ miên man, lúc nào cũng trông như người rất nặng tâm sự. Dĩ nhiên là anh không muốn ai trông thấy vẻ mặt này của mình nên luôn ngồi những chỗ thật vắng.