[Bác Chiến] Yêu Lại Từ Đầu

Chương 6: Ăn chung một bữa cơm



         Tiêu Chiến lại lần nữa giật mình tỉnh giấc… Kể từ cái ngày gặp lại Vương Nhất Bác tại đoàn phim, giấc mơ về kiếp trước của anh lại dài hơn, không còn là những hình ảnh của đêm hôm đó nữa. Có đôi khi anh lại nằm mơ thấy anh và hắn cười đùa vui vẻ, có đôi khi là hình ảnh lúc hắn cưng chiều sủng nịch anh.. Nhưng tất cả những điều này đối với Tiêu Chiến là đau khổ, là uất ức, là tổn thương và những lừa dối hắn đã gây ra cho anh suốt bao năm. Anh không nhịn được lại thầm mắng trong lòng. Mày đúng là điên rồi Tiêu Chiến, tại sao lại cứ phải mơ thấy hắn như vậy…

Hôm nay như cũ Tiêu Chiến đến phim trường quay phim, nhưng vừa đến nơi, một nhân viên của đoàn phim đã kêu anh vào họp gấp. Trong phòng có đạo diễn, biên kịch, tổng biên tập và đặc biệt Vương Nhất Bác đang ngồi đó, ánh mắt như lửa dán lên người anh. Đây là lần đầu tiên anh vô tình nhìn thẳng vô mắt hắn, chỉ cảm thấy ánh mắt thiêu đốt đó như là khiêu khích cũng như là chán ghét. Anh tự hỏi kiếp này mình đã làm gì đắc tội với hắn đâu? Mà cũng mặc kệ, anh bây giờ phải sống tốt cho bản thân, không cần để ý đến hắn.

Anh nhanh nhẹn lại chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống ghế.

“Cậu đã đọc báo sáng nay chưa Chiến Chiến”

Ở trường quay đạo diễn Trần thường gọi anh như thế, ông rất quý anh, vì anh diễn xuất tốt, cũng có thể là vì anh tính cách tốt, hòa nhã thân thiện có gia giáo.

“Đây cậu xem đi”

Tiêu Chiến nhanh nhẹn đón lấy điện thoại từ chỗ đạo diễn Trần. Nhàn nhạt nhìn điện thoại, Tiêu Chiến không có biểu hiện gì quá lớn, nhưng trong lòng đã lên 7749 từ chửi mắng. Rốt cuộc anh đã tạo nghiệt gì mà cuộc đời anh không thể không dính đến Vương Nhất Bác cơ chứ.

Trên màn hình điện thoại là dòng chữ to in đậm “NAM CHỦ VÀ NAM THỨ CỦA ĐOÀN PHIM “GẶP GỠ” BẤT HÒA” và vô số những bài báo khác nữa. Nào là mắng Tiêu Chiến mới nhận vai nam chủ đã lên mặt, mắng đoàn phim cố tình tạo nhiệt, lại còn bao nhiêu bình luận mong đoàn phim flop, mắng chửi Tiêu Chiến Vương Nhất Bác…

Đạo diễn Trần khó xử nhìn Tiêu Chiến, ông biết là Tiêu Chiến rất ngại tiếp xúc với Vương Nhất Bác, chỉ  là ông không biết lí do vì sao.

“Tiêu Chiến này” Dương Tổng biên tập bất ngờ lên tiếng “Phía trên đã yêu cầu xuống nhanh chóng giải quyết chuyện này. Cũng không có gì cả, chỉ là đoàn phim đã sắp xếp cho 2 cậu đi ăn chung một bữa cơm, cũng thuận tiện gia tăng tình cảm cho 2 cậu. Tôi không biết giữa hai cậu có chuyện gì, nhưng hi vọng cậu cố gắng hợp tác”

Tiêu Chiến hiểu chuyện này, anh cũng không muốn vì mình mà khiến người khác khó xử, liền nhận lời. Mặc dù rất chán ghét Vương Nhất Bác, nhưng cũng chỉ là diễn trò ăn một bữa cơm, anh còn phải sợ sao.

“Haiz… thật khó mới có thể đi ăn với Tiêu lão sư nha”

“Tiêu lão sư thích ăn cay đúng không? Vậy chúng ta ăn lẩu cay nha”

Vương Nhất Bác gọi một bàn toàn những món cay nóng, đúng là toàn những món Tiêu Chiến thích ăn nhất. Hắn còn cẩn thận gọi thêm 2 bát súp, bảo Tiêu Chiến ăn lót dạ trước khi ăn cay, sợ anh bị đau dạ dày. Tiêu Chiến nãy giờ vẫn một mực ngồi im không nói chuyện, nhưng trong lòng thì không ngừng dậy sóng. Vương Nhất Bác tại sao lại biết sở thích của anh, tại sao lại tỏ ra ân cần chăm sóc như thế chứ. Vương Nhất Bác này tựa như là Cún con, đúng, thời điểm kiếp trước lúc hai người còn mặn nồng, anh đã gọi hắn là cún con.

Mặc dù nghi ngờ là vậy, nhưng anh cũng không muốn thăm dò hắn làm gì. Một người như hắn, muốn biết gì về người khác còn thiếu cách sao. Tốt nhất là hợp tác ăn cho nhanh bữa cơm này rồi về thôi.

“Mau ăn đi Tiêu lão sư, đồ ăn để nguội sẽ không ngon nữa”

Đúng rồi, phải ăn chứ. Anh đã tự hứa kiếp này phải nuông chiều bản thân, đồ ăn ngon bày đến trước mắt ngại gì mà không ăn. Từ ngày tỉnh giấc, Tiêu Chiến liền lao đầu vào công việc và tính toán cho tương lai, cũng chưa thật sự nghỉ ngơi, càng không nói gì đến đi ăn lẩu. Thế là Tiêu Chiến lại bắt đầu ăn hăng say, cũng không để tâm đến Vương Nhất Bác bên kia cố gắng bắt chuyện với anh như thế nào, lại càng không để ý đến ánh mắt sủng nịch, nụ cười ngọt ngào mà hắn dành cho anh.

Sau khi ăn xong, Tiêu Chiến tính rời đi, lại chợt nhớ ra không biết paparazi đoàn phim thuê chụp hình đã rời đi chưa, bèn ngồi lại nở một nụ cười giả lả, như có như không nói với Vương Nhất Bác

“Bữa này để tôi trả”

“Không sao để em trả, được mời Tiêu lão sư đi ăn là vinh dự của em”

“Tôi không muốn mắc nợ cậu”

Tiêu Chiến thẳng thừng, vẻ mặt có chút cứng nhắc, vội nói như sợ bị cướp lời. Đúng rồi, một chút dính dáng đến hắn anh đều không muốn. Nói xong liền đứng dậy ra quầy thanh toán. Cũng không nghe thấy tiếng rầu rĩ của Vương NHất Bác ở đằng sau

“ Nhưng em mắc nợ anh, em muốn bù đắp cho anh, Chiến ca”

Từ sau hôm đi ăn với Vương Nhất Bác trở về, Tiêu Chiến cảm thấy rất lạ, lại suy nghĩ không ra. Rốt cuộc là tại sao mọi người lại quan tâm đến đoàn phim của anh vậy chứ, chỉ là đoàn phim mới khai máy không lâu, anh và nữ chủ cũng không tính là nổi tiếng. Vậy mà báo đài không ngừng đưa tin, thậm chí có lúc Tiêu Chiến còn cảm thấy mình đang bị theo dõi. Mà dạo này cảnh anh và Vương Nhất Bác quay chung cực kì nhiều, còn nhiều hơn cảnh của anh và nữ chính. Có một số cảnh quay bị leak ra, làm trên weibo rần rần mấy ngày không thôi, còn có một bộ phận fan gán ghép anh với Vương Nhất Bác nữa. Tiêu Chiến không hiểu, anh thực sự không hiểu, tại sao anh càng né tránh thì lại càng phải tiếp xúc cơ chứ. Kiếp này mọi chuyện so với kiếp trước của anh không có gì thay đổi, mọi thứ vẫn diễn ra tự nhiên, ngoại trừ anh cố ý tránh Vương Nhất Bác. À, còn có Vương Nhất Bác tự dưng lại xuất hiện, cố ý chen vào cuộc sống của anh, hình như còn đang cố gắng theo đuổi anh…

Thời gian này ở đoàn phim mọi chuyện thật thuận lợi, nếu không có gì thay đổi thì qua Tết nguyên đán là có thể thuận lợi đóng máy rồi.

Mà Vương Nhất Bác thời gian này cực kì quan tâm Tiêu Chiến, hay mua đồ Tiêu Chiến thích trực tiếp đưa cho anh. Chính là trực tiếp chạy đến trước mặt anh mời anh món anh thích, cũng đưa tặng anh thật nhiều noãn bảo bảo để giữ ấm. Thế nhưng Tiêu Chiến chưa từng nhận bất cứ thứ gì, tất cả đều để quản lí Hạ chuẩn bị cho mình. Vì thời gian quay phim là vào đông, tuyết rơi nhiều. Nhưng mà như thế cũng rất thích hợp để các cặp đôi đi hẹn hò, quay lên phim còn được khung cảnh lãng mạn, trữ tình. Thế nên các cảnh quay ngoài trời rất được ưu tiên. Tiêu Chiến cười khổ, anh ghét nhất chính là mùa đông.

Hôm nay không khí thật kì lạ, không hiểu vì cái gì mà mọi người đều tan làm sớm. Hiện giờ chỉ có một mình Tiêu Chiến ở trong phòng hóa trang. Trước giờ anh vẫn luôn tự tấy trang, chỉ có lúc trang điểm là nhờ nhân viên mà thôi. Đang ngâm nga một giai điệu mà mình thích, thì cửa phòng hóa trang bật mở, anh chỉ nghĩ là nhân viên của đoàn phim nên cũng không để ý lắm cho đến khi có tiếng nói

“A, Tiêu lão sư còn chưa có về sao?”

Anh im lặng, đúng trước giờ chỉ khi có người khác bên cạnh, anh mới trưng ra vẻ mặt bình thường, còn khi chỉ có anh và Vương Nhất Bác, anh liền bày ra vẻ mặt chán ghét, cũng chưa bao giờ nói với hắn dù chỉ một câu. Hắn nhìn anh im lặng một hồi lại tiếp tục nói

“Mấy hôm nữa giáng sinh được nghỉ Tiêu lão sư có rảnh không? Em mời anh đi trượt tuyết”

Tiêu Chiến run rẩy, ý nghĩ không tự chủ được mà tua lại những kí ức của kiếp trước

“Chiến ca, Chiến ca, nhìn em này. Chiến ca, anh đến động tác cơ bản này cũng không biết sao, mau ôm chặt em, em dạy anh.Chiến ca, anh nhìn đi người tuyết em đắp có đẹp không, còn có trái tim dành cho anh nữa này.Chiến ca,…”

        Hàng loạt hình ảnh anh và hắn đang náo, đang đùa trên nền tuyết trắng.. Đã từng hạnh phúc như thế cơ đấy… Năm đó, anh và hắn cùng đi du lịch đến NHật Bản, hắn dạy anh trượt tuyết, cùng anh chơi đùa, cho đến khi cả hai mệt nhoài cùng nằm xuống nền tuyết, hắn quay qua khẽ hôn anh, một nụ hôn ấm áp vào ngày đông.

      Tiêu Chiến đứng nghĩ thất thần, chỉ đến khi tiếng Vương Nhất Bác lại lần nữa vang lên

“Tiêu lão sư”

Lúc này Tiêu Chiến mới như bừng tỉnh, thu dọn đồ lập tức đi ra ngoài. Vương Nhất Bác cũng không níu kéo anh. Hắn từ ngày tiếp xúc với Tiêu Chiến vẫn luôn vậy. Nhẹ nhàng ân cần và đặc biệt rất kiên nhẫn. Hắn không ép buộc anh bất cứ thứ gì, cũng không bắt anh phải đáp trả, giống như chỉ cần anh không trở mặt nói lời cay đắng là đã tốt lắm rồi.